Chương 312

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 312

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Lưu ý trước khi đọc: Thế giới song song, không liên quan đến nội dung chính văn, bối cảnh chủ yếu là câu chuyện vườn trường của Trăn Trăn và Trần Hoài Tự, vẫn chênh lệch năm tuổi như cũ.
Đầu tháng chín, ngày đầu tiên nhập học lớn học Ninh Xuyên, Ngôn Trăn nhất kiến chung tình với một người con trai tên là Trần Hoài Tự.
Nguồn gốc của mọi chuyện rất đơn giản.
Anh trai của Ngôn Trăn là Ngôn Chiêu học nghiên cứu sinh ở lớn học Ninh Xuyên, mắt thấy em gái sắp nhập học năm nhất, anh bị mẹ Ngôn dặn dò, gánh vác trách nhiệm chiếu cố cho em, vào ngày khai giảng, anh gọi một người bạn cùng phòng cùng nhau giúp Ngôn Trăn chuyển hành lý.
Anh bạn cùng phòng kia chính là Trần Hoài Tự.
Vóc dáng anh ấy rất cao, mặc một chiếc áo phông đen cùng quần dài thẳng tắp đứng ở đó. Mặt mày tuấn tú, nhưng biểu cảm rất lạnh nhạt, cũng không thích nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ “Ừm” một tiếng trả lời Ngôn Chiêu, ngay cả ánh mắt cũng không liếc Ngôn Trăn một cái.
Nhưng chỉ có như vậy, cành lá cây cối dưới lầu ký túc xá đã hơi vàng, các tân sinh viên xung quanh mồ hôi đầm đìa chuyển đồ lên xuống lầu, dưới tình huống bầu không khí không hề lãng mạn như vậy, tim Ngôn Trăn trong nháy mắt lại bị đánh trúng, không khống chế được nhảy nhót điên cuồng, ngay cả mở miệng ân cần thăm hỏi cũng chậm nửa nhịp.
Nhận thấy mình thất lễ, cô lập tức nghiêng người, giấu đi ánh mắt quá mức lộ liễu của mình, cúi đầu sờ sờ hai má, nóng bỏng một mảng.
Nhiệt độ cuối hè vẫn còn sót lại. Cô ở lầu ba, hai nam sinh xách theo vali nặng nề của cô leo lên cầu thang ký túc xá, sau lưng áo phông bị mồ hôi thấm ướt, thấm ra một mảng lớn dấu vết tối màu.
Ngôn Trăn tay không đi theo một bên, sững sờ nhìn sườn mặt Trần Hoài Tự, còn có đuôi tóc đen ướt đẫm mồ hôi, đỏ mặt mím môi: “…Nếu không thì em tới hỗ trợ một chút nhé?”
“Không cần.” Trần Hoài Tự trả lời ngắn gọn, đổi tay cầm hành lý, “Nóng lắm, em không cần theo tôi xuống lầu đâu, chờ trong phòng ngủ là được rồi.”
Đối mặt với người mình rung động, vừa mới bắt đầu luôn luống cuống tay chân. Ngôn Trăn đi theo bên cạnh anh, cũng không tìm được chủ đề gì, đành phải hậm hực trở lại phòng ngủ, vắt hết óc suy nghĩ xem lát nữa phải mở miệng như thế nào.
Đợi đến khi bọn họ chuyển đồ xong, cô rốt cuộc cũng nghĩ ra lý do thoái thác, lấy khăn giấy lau mồ hôi đưa cho Ngôn Chiêu và Trần Hoài Tự: “Vất vả rồi, em mời hai người đi uống cà phê nhé?”
“Cảm ơn, nhưng tôi không đi đâu.” Trần Hoài Tự lễ phép trả lời, mở miệng nói với Ngôn Chiêu, “Mình về ký túc xá tắm rửa thay quần áo, lát nữa đến văn phòng giáo sư.”

Bình luận

Để lại bình luận