Chương 315

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 315

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Lần này là chúc mừng hai người giành được giải thưởng trong cuộc thi thương mại, Ngôn Chiêu và Trần Hoài Tự ra ngoài ăn cơm, thuận tiện còn gọi Ngôn Trăn và người anh em khác chuyên ngành Lộ Kính Tuyên.
Gần chạng vạng tối, bốn người đi ra cổng trường, đón ánh nắng mờ nhạt tản bộ về phía con phố ăn uống.
Hôm nay Ngôn Trăn chỉ lựa quần áo đã tốn một giờ, mặc một chiếc váy liền màu trắng lộ bả vai trắng nõn, thắt eo nhỏ nhắn, đi giày cao gót, trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp, bởi vì quá mức trịnh trọng, thậm chí bị bạn cùng phòng trêu chọc là đi hẹn hò.
Cũng không có gì khác biệt, cô có chút vui vẻ nghĩ.
Mặc dù chỉ có bốn người, nhưng lớn thiếu gia Ngôn Chiêu vẫn đặt một phòng bao, Ngôn Trăn chọn vị trí bên cạnh Trần Hoài Tự, che chở góc váy chậm rãi ngồi xuống.
Cô xịt nước hoa, cũng không nồng, hương rất nhạt rất tươi mát, chậm rãi lan tỏa trong không khí, trong lúc nhất thời, chóp mũi Trần Hoài Tự tất cả đều là mùi thơm của cô.
Từ trước đến nay anh không thích bị nhiễm mùi xa lạ, nhưng lần này không nói gì, chỉ vịn bàn xoay, chuyển thực đơn tới trước mặt Ngôn Trăn, lịch thiệp nói: “Em chọn món trước đi.”
Ngôn Trăn nhận lấy, cúi đầu lật thực đơn, làm như vô tình hỏi mọi người có gì kiêng ăn gì không, sau đó trong lòng lặng lẽ ghi nhớ sở thích của Trần Hoài Tự.
Cô thề, cô chưa từng ân cần với Ngôn Chiêu như vậy.
Nhân viên phục vụ lấy ra hai bình rượu trước, Ngôn Trăn cũng uống một chút vang đỏ. Trần Hoài Tự đứng dậy, rót một chút vào ly đế cao của cô, đưa tới trước mặt cô.
Ngôn Trăn đang chăm chú nhìn thực đơn, đưa tay ra nhận, trong lúc vô tình đυ.ng phải ngón tay thon dài của anh.
Cô sửng sốt một chút.
Da thịt chạm nhau sinh ra dòng điện tê dại, một đường chảy xuôi theo đầu ngón tay, nhanh chóng lan tràn đến toàn thân.
Cô rụt tay lại như bị điện giật, hai tai cũng đỏ lên, đầu ngón tay phảng phất còn lưu lại xúc cảm da thịt anh, nóng như lửa, nhiều lần thiêu đốt lý trí của cô.
Ngôn Trăm giấu tay ở dưới bàn, lòng bàn tay phủ lên phần da thịt nhỏ vừa mới chạm vào nhau, ngược lại bắt đầu hối hận.
Nếu có thể dừng lại một chút thì tốt rồi.
Trong lúc ăn cơm được một nửa, Trần Hoài Tự đứng dậy đi WC.
Lộ Kính Tuyên chú ý tới ánh mắt Ngôn Trăn vẫn luôn dính lấy bóng lưng Trần Hoài Tự, bưng ly rượu đưa đến bên miệng, trêu chọc nói: “Trên người cậu ấy có tiền sao? Nãy giờ em vẫn luôn nhìn chằm chằm người ta.”

Bình luận

Để lại bình luận