Chương 317

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 317

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Trần Hoài Tự làm như không nghe thấy, rút máy tính từ trong túi ra, bật lên.
Lúc này phía sau đột nhiên có một nam sinh chạy tới, ôm lấy cổ của anh, vừa nhìn về phía Ngôn Trăn vừa hỏi Trần Hoài Tự: “Tình huống gì đây? Bạn gái cậu sao?”
“Em gái của Ngôn Chiêu.”
“A.” Nam sinh giật mình, chút lòng bát quái vừa mới tiêu trừ, chợt nghe Ngôn Trăn nghiêm túc mở miệng: “Bây giờ còn chưa phải bạn gái, nhưng em sẽ cố gắng.”
Âm thanh không lớn, nhưng đủ để cả lớp yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người bị chấn động.
“Mẹ… ” Nam sinh khϊếp sợ, kịp thời dừng lại lời thô tục đến bên miệng, “Em gái thật dũng mãnh nha.”
Chuông vào học đúng lúc vang lên, giáo sư cất bước vào phòng học, đập vỡ bầu không khí ngưng trệ bên trong, mọi người nhao nhao thu hồi ánh mắt, an tâm chuẩn bị nghe giảng.
Ngôn Trăn căn bản nghe không hiểu, cầm bút không nhúc nhích một chữ, chỉ len lén nhìn sườn mặt chăm chú nghe giảng của Trần Hoài Tự.
Anh bắt được tầm mắt không an phận lại nóng rực của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ phím trên laptop, ý bảo cô ghi chép.
Rất nhanh, Ngôn Trăn viết một tờ giấy đưa tới.
Anh nhìn lướt qua, mặt trên viết ba chữ: Nghe không hiểu.
Còn tặng kèm một biểu tình đáng yêu khóc lóc.
Ánh mắt Trần Hoài Tự quét về phía người chế tác tờ giấy, phát hiện cô cũng đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh.
Đôi mắt xinh đẹp lóe sáng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, hai má trắng nõn mềm mại.
Khó trách ánh mắt nam sinh trong phòng học gần như đều dính trên người cô.
Trần Hoài Tự thu hồi tầm mắt, trong lòng bàn tay cầm bút, đẩy nắp bút ra, lại ấn nút lại.
“Lạch cạch lạch cạch”, thanh âm thanh thúy vang lên, không biết là đang che giấu suy nghĩ quấy nhiễu của ai.
Đợi đến khi tan học, Ngôn Trăn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học, năm phút sau lại trở về, Trần Hoài Tự chuẩn bị hồi lâu, lần nữa dùng hết kiên nhẫn: “Ngôn Trăn, thời gian của em rất quý giá, không nên lãng phí vào loại chuyện này—”
“Cho anh!” Cô thở dốc, trán còn ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt sáng ngời, “Sáng sớm đã đi học mệt quá, lúc sắp tan học em có đặt hai ly cà phê, ly này là của anh.”
Lời nói của Trần Hoài Tự bị cô chặn lại.
Ngôn Trăn không hề hay biết, tiếp tục lấy đồ từ trong ra ngoài: “Anh ăn sáng chưa? Em vừa mới mua chút bánh mì, không biết anh thích loại nào, đều mua theo khẩu vị của em, nhưng anh nhất định sẽ thích!”

Bình luận

Để lại bình luận