Chương 318

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 318

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Thấy anh không nói một lời, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn mình, động tác của cô dần chậm lại, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Trần Hoài Tự cảm thấy mệt mỏi, “Anh ăn sáng rồi.”
“Ồ…” Âm cuối của cô kéo dài, thấp dần, mang theo vẻ mất mát rõ ràng, “…Vậy anh có uống cà phê không?”
Giọng điệu kia, giống như con mèo nhỏ bị mưa xối ướt.
Anh không cự tuyệt, chỉ nói một câu: “Để đó đi.”
Mất mát bị quét sạch, Ngôn Trăn lập tức cao hứng, nhướng mày nói: “Nếu anh thích, mỗi ngày em đều mua cho anh.”
“Không cần.” Trần Hoài Tự vô tình đáp, “Loại chuyện vô nghĩa này, em không cần phải làm nữa. Huống chi em không thích dậy sớm, vừa mới ngủ gà ngủ gật.”
“Tuy rằng em không thích dậy sớm, nhưng em thích anh nha.” Ngôn Trăn không chút nghĩ ngợi thốt ra, lẽ thẳng khí hùng, “Chính là vì nghĩ có thể nhìn thấy anh, em mới có thể thức dậy được.”
Lời nói tràn đầy khí phách, chung quanh trong nháy mắt lại lâm vào trầm mặc.
Trần Hoài Tự ngước mắt nhìn cô, thật lâu không nói gì.
Cho đến khi tiếng chuông tiết học thứ hai vang lên, anh mới ngồi thẳng người, vẫn như cũ xem như chưa có chuyện gì phát sinh nhìn về phía bục giảng, thanh âm bình tĩnh mặc dù xen lẫn trong tiếng ồn ào, vẫn bị Ngôn Trăn bắt được.
Anh thấp giọng nói hai chữ, rất nhẹ rất nhạt: “Vậy sao?”
Sau đó hơn một tuần, Ngôn Trăn gần như là cách một ngày lại tới một lần.
Rất nhiều tiết nghiên cứu sinh được sắp xếp vào buổi tối, trùng hợp tách biệt với tiết chuyên ngành của cô, chỉ cần rảnh rỗi, cô sẽ chạy tới nhiều lần lên lớp cùng Trần Hoài Tự, mặc kệ mưa gió.
Ban đầu anh còn khuyên, về sau hoàn toàn buông tha, nghiễm nhiên coi như thói quen dính cái đuôi nhỏ bên người, không hề dao động tiếp nhận các loại ánh mắt mập mờ đánh giá của bạn học bên cạnh.
Dù sao cô chỉ là nhất thời cao hứng, sớm muộn gì cũng không kiên trì được.
Trần Hoài Tự nghĩ như vậy.
Ngoài cửa sổ sắc trời tối đen, trong phòng học không có một bóng người, bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng ngón tay anh gõ trên bàn phím vang lên.
Ngôn Trăn có chút buồn ngủ, ghé vào trên bàn, hai má bị ép bẹp xuống, nhỏ giọng hỏi anh: “Chín giờ rồi, phòng học cũng phải dọn dẹp, khi nào thì anh mới kết thúc?”
“Nếu em mệt mỏi có thể đi trước.”
“Không.” Cô có chút cố chấp, “Gần đây có hoạt động của câu lạc bộ, đường về ký túc xá có đèn màu rất đẹp, muốn đi cùng anh.”
“Sau đó thì sao?”
“Hả?”

Bình luận

Để lại bình luận