Chương 32

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 32

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Cơn thịnh nộ của ác quỷ
“Cô Tưởng, cuối tuần cũng không nghỉ ngơi à, vất vả quá.”
Phan Phú cười hề hề, đảo mắt nhìn căn phòng, rồi dừng lại ở chiếc điện thoại trên bàn Tưởng Hân. Lão nghe thấy tiếng Kỷ Thừa đang gào thét trong máy, nhưng lão mặc kệ. Lão nghĩ, một thằng nhãi ranh gọi điện từ xa thì làm được gì.
Giọng Kỷ Thừa rít lên qua loa ngoài, gấp gáp đến lạc đi: “Hân Hân! Gã đó đang làm gì? Em trả lời anh đi! Hân Hân!”
“Phó hiệu trưởng,” Tưởng Hân cố giữ bình tĩnh, giọng run run, “ông có việc gì không? Tôi đang bận.”
“Việc thì có,” Phan Phú tiến lại gần, mùi mỡ và mồ hôi chua loét của lão xộc thẳng vào mũi cô. “Buổi trưa đi ăn cơm với tôi. Ăn xong mình tìm chỗ nào ‘vui vẻ’ một chút.”
Lão chìa bàn tay bẩn thỉu của mình ra, “Hai vạn một tháng. Chỉ cần cô ngoan ngoãn chiều tôi, cái gì cũng có. Thằng nhãi qua điện thoại kia cho cô được gì? Nó nghèo kiết xác!”
“Ông… ông cút ngay! Đồ ghê tởm!” Tưởng Hân hét lên, lùi lại, vấp phải chân bàn.
“Con ranh này!” Mặt Phan Phú tối sầm lại. Lão mất kiên nhẫn. “Tao nói tử tế mày không muốn, lại thích tao dùng vũ lực à?”
“Hân Hân! Khóa cửa lại! Trốn đi!” Tiếng Kỷ Thừa trong điện thoại gần như vỡ ra.
Nhưng đã quá muộn. Phan Phú lao tới, tóm chặt lấy cánh tay cô, sức của lão mạnh khủng khiếp. “Mày la làng cái gì? Hôm nay trường này chỉ có tao với lão bảo vệ già. Mày có la rách cổ cũng không ai cứu đâu!”
“Buông ra! Ông buông tôi ra!” Tưởng Hân bật khóc, cô dùng tay kia cào cấu loạn xạ vào mặt lão. Mấy đứa trẻ trong lớp thấy cô giáo bị bắt nạt, sợ hãi oà khóc nức nở.
“Im hết!” Lão gầm lên. “Đi theo tao!” Lão dùng sức lôi cô xềnh xệch ra cửa.
“Kỷ Thừa! Cứu em!” Tưởng Hân tuyệt vọng gào lên.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng học bị một lực khủng khiếp đạp tung. Tiếng gỗ vỡ tan tành.
Kỷ Thừa đứng đó, lồng ngực phập phồng như thú dữ, đôi mắt anh đỏ ngầu, không còn một chút lý trí. Anh đã phóng xe như điên, vượt mọi đèn đỏ, trái tim như bị ai bóp nát khi nghe tiếng cô khóc thét qua điện thoại.
Phan Phú sững sờ. Lão chưa kịp phản ứng xem gã thanh niên này từ đâu chui ra.
Kỷ Thừa không nói một lời.
Anh lao vào.
Nhanh như một cơn lốc.
Anh túm lấy mấy sợi tóc lưa thưa trên cái đầu trọc của Phan Phú, giật mạnh về phía sau. Tiếng “bụp” khô khốc vang lên khi nắm đấm của Kỷ Thừa nện thẳng vào sống mũi lão. Máu tươi phụt ra. Phan Phú lảo đảo, buông Tưởng Hân ra.
Lão chưa kịp đứng vững, Kỷ Thừa đã thúc một cú đầu gối trời giáng vào cái bụng bia. Lão béo co gập người lại, ợ ra mùi rượu.
“Mày… mày là ai…”
Kỷ Thừa tóm cổ áo lão, đập đầu lão vào tường. Một cái. Hai cái. Tiếng va chạm nặng nề, ghê rợn. Anh không đánh như người điên, anh đánh một cách chính xác, tàn nhẫn và hiệu quả. Mỗi cú đấm đều nhắm vào những chỗ hiểm.
“A… cứu… cứu…” Phan Phú rên rỉ.
Kỷ Thừa vật lão ngã sấp xuống sàn, ngồi đè lên lưng, túm tóc kéo đầu lão ngửa ra và đấm. Anh đấm liên tục vào mặt, vào thái dương, vào hốc mắt. Máu văng tung tóe lên cả áo sơ mi trắng của anh.
“Mày dám chạm vào cô ấy?” Giọng anh trầm khàn, lạnh buốt. “Mày dùng bàn tay nào chạm vào cô ấy?”
Anh tóm lấy một ngón tay béo múp của Phan Phú và bẻ ngược.
Tiếng xương gãy “RẮC!” giòn tan.
“Á Á Á Á Á!” Phan Phú gào lên một tiếng kinh hoàng, thứ âm thanh không còn giống tiếng người.
Mấy đứa trẻ trong góc phòng khóc thét lên, sợ đến mức co rúm lại.
Tưởng Hân đứng chết trân. Cô run lẩy bẩy, toàn thân lạnh ngắt. Đây không phải Kỷ Thừa mà cô biết. Đây là một con ác quỷ. Cô sợ hãi tột độ, không chỉ sợ gã Phan Phú, mà còn sợ cả người đàn ông đang ra tay tàn độc trước mắt mình.
Cô vội vàng chạy lại ôm lấy ba đứa trẻ, úp mặt chúng vào lòng mình, bịt tai chúng lại. “Không sao… không sao… nhắm mắt lại, đừng nhìn…”
Cô cũng nhắm chặt mắt, nước mắt lã chã rơi. Tiếng rên rỉ của Phan Phú yếu dần, chỉ còn lại tiếng hộc hộc và tiếng nắm đấm nện vào da thịt.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận