Chương 32

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 32

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Nụ Cười Sáng Sớm

Tô Tình tỉnh giấc vì mùi thức ăn.

Cô mở mắt. Trời còn chưa sáng hẳn, mới tờ mờ. Bên cạnh, giường lạnh ngắt. Một cảm giác hoảng hốt quen thuộc ập đến. Anh ta đi rồi sao? Lại đi như đêm qua?

Nhưng mùi thức ăn rất thật.

Cô khoác vội áo choàng, bước ra khỏi phòng.

Lý Quân đang ở trong bếp. Anh ta đã mặc lại bộ đồng phục đen, nhưng đang đeo cái tạp dề màu hồng hoa nhí của cô. Hình ảnh một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, mặt lạnh như tiền, mặc tạp dề… trông buồn cười đến mức cô phải bật cười.

Anh ta quay lại. “Dậy rồi à? Lại đây ăn sáng.”

Tô Tình ngơ ngác. “Anh… anh dậy lúc nào?”

“Năm giờ.”

“Năm… giờ?” Cô nhìn đồng hồ. Mới sáu giờ. “Anh dậy sớm thế làm gì?”

“Dọn đồ.” Anh ta chỉ.

Tô Tình nhìn quanh. Toàn bộ thùng đồ trong phòng khách đã được dọn sạch. Quần áo đã được treo vào tủ. Sách đã được xếp lên kệ. Ly tách đã được rửa sạch, úp ngay ngắn trên giá.

Trong một tiếng đồng hồ.

“Anh… là robot à?”

“Quen rồi. Trong quân đội, năm giờ là giờ tập trung.” Anh ta đặt đĩa trứng lên bàn. “Ăn đi. Còn nóng.”

Tô Tình ngồi xuống. Cô cảm thấy mình như đang mơ. Cái cảm giác được chăm sóc này… nó quá xa lạ.

Cô nhìn anh. “Hôm qua anh dọn nhà, làm tình cả đêm, sáng 5 giờ dậy dọn dẹp. Anh không mệt à?”

“Không.” Anh ta đáp cộc lốc, nhưng tai lại hơi đỏ lên.

Tô Tình cười khúc khích. Cô chợt nhớ ra điều gì.

“Anh hai,” cô chống cằm, “em hỏi thật này.”

“Hỏi đi.”

“Hôm em thấy anh nói chuyện với Vân Tú, cái hôm em chưa ngã ngựa ấy. Anh cười với cô ấy. Hai người nói gì mà anh vui thế?”

Lý Quân đang uống sữa, khựng lại.

Anh ta nhìn cô. “Em để ý à?”

“Ghen tị.” Tô Tình bĩu môi. “Anh chưa bao giờ cười với em như thế.”

Lý Quân đặt ly sữa xuống. Anh ta nhìn ra cửa sổ, hồi tưởng.

“Hôm đó,” anh ta nói chậm rãi, “anh đang nói chuyện với con bé. Rồi em từ trong nhà đi ra.”

“Em…?”

“Ừ. Em bước ra ngoài nắng. Nắng gắt lắm. Em giơ tay lên che.” Anh ta nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. “Cái khoảnh khắc đó, ánh nắng xuyên qua kẽ tay em. Trông em… không giống em mọi khi. Không lẳng lơ, không khiêu khích.”

“Vậy trông em thế nào?”

“Trông em… rất thanh thản. Rất cô độc.”

Tô Tình sững lại.

“Anh cười,” anh ta thừa nhận, “không phải vì Vân Tú nói gì. Anh cười, là vì thấy em.”

Trái tim Tô Tình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Anh ta… đã thấy cô. Không phải thấy cơ thể cô. Anh ta thấy con người cô, ngay cả khi cô không hề hay biết.

Cô đỏ mặt, cúi xuống, lùa lùa miếng trứng.

“Anh hai…”

“Hửm?”

“Hóa ra… trong lòng anh cũng không đứng đắn chút nào.”

Lý Quân nhếch mép. Một nụ cười thật sự. Anh ta cúi người, hôn chớp lên môi cô.

“Ừ. Nhưng anh chỉ không đứng đắn… khi ở gần em.”

Bình luận

Để lại bình luận