Chương 32

Miêu Tĩnh không nghĩ tới Tô Nam sẽ nói những điều này, sững sờ ở bên kia, do dự nên nói như thế nào, có lẽ dừng lại nửa phút mới nói: “Bởi vì… Từ nhỏ mẹ tôi đã mắng tôi và cha tôi là rác rưởi! Bà ấy tốt nghiệp Đại học X ở Mỹ và làm nghiên cứu khoa học nhưng kết hôn sinh con đã làm chậm trễ tiền đồ của bà ấy cho nên bà ấy rất oán hận với chúng tôi, càng tôi nhiều hơn. Từ nhỏ tôi đã rất cố gắng muốn đạt được yêu cầu của bà ấy nhưng bà ấy đều không hài lòng, đối với tôi không mắng thì là đánh.”

Tô Nam nghe cô nói, bỗng nhiên thật muốn ôm chặt lấy cô, nhưng trên tay còn truyền nước, cậu ta không thể di chuyển lung tung.

“Tôi không biết an ủi cậu như thế nào, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết rằng cậu rất ưu tú! Thật sự đấy… Nếu là cô gái bình thường bị Hoắc Bằng đối đãi như vậy thì tâm lý đã sớm suy sụp rồi! Nhưng cậu chống đỡ được rồi!” Tô Nam nói.

“Ha ha, đó là bởi vì có cậu ở cùng tôi đó.” Miêu Tĩnh nghiêm túc nhìn Tô Nam trả lời lại.

Tô Nam sững sờ nhìn Miêu Tĩnh, ma xui quỷ khiến nói: “Ở cùng một chỗ với tôi, làm bạn gái tôi nhé?”

“Phù!!” Nhìn dáng vẻ nghiêm túc như vậy của cậu ta, Miêu Tĩnh nhịn không được bật cười.

“Này! Tôi nghiêm túc đấy! Cậu vì cái gì muốn cười?” Tô Nam có chút tức giận.

“Cậu… Tại sao cậu muốn ở lại với tôi? Cậu không biết rõ tôi, thích tôi cái gì…?” Miêu Tĩnh có chút hoảng loạn.

“Ưm… Đơn giảm mà nói thì là vì tôi thích ngoại hình, thích giọng nói, thích tiếng rên quyến rũ ở trên giường, thích cậu dâm đãng kêu, tôi đều cảm thấy rất dễ nghe, tôi rất muốn mỗi ngày đều có thể làm cậu. Sâu xa hơn mà nói chính là cậu rất ngây thơ đáng yêu, ở chung với cậu rất nhẹ nhàng thoải mái, có thể làm cho tôi thả lỏng, còn có cậu rất kiên cường dũng cảm nhưng nhiều lúc lại làm cho tôi thật muốn bảo vệ cậu, có lẽ tôi theo chủ nghĩ đàn ông đi… Tôi cũng không biết nên hình dung cảm nhận của mình như thế nào, chỉ muốn mãi ôm cậu, cho dù cái gì cũng không có liên quan.”

Tô Nam nói một tràng dài xong bất an chờ Miêu Tĩnh trả lời, cô chỉ lẳng lặng nhìn Tô Nam, im lặng một lúc lâu làm cho Tô Nam rất dày vò.

“Được.” Vài phút sau, Miêu Tĩnh cuối cùng cũng nói chuyện, đồng ý cậu ta.

“Ha! Tuyệt vời! Trời ơi! Tôi muốn ôm cậu! Nhưng chúng ta hình như còn chưa thể xuống giường!” Tô Nam cười rất vui vẻ, làm cho khuôn mặt vốn đã đẹp trai nay càng thêm rực rỡ như ánh mặt trời làm mù mắt Miêu Tĩnh luôn.

Bình luận

Để lại bình luận