Chương 32

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 32

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Kiều Khương ngủ đến ba giờ chiều.
Quạt quay ồn ào, nàng nằm trên giường cử động cổ, cảm thấy cơ thể rã rời. Nàng nhíu mày, hít một hơi rồi thành công trở mình trên giường.
Nhà kho không bật đèn, mọi thứ trong tầm nhìn chỉ một màu tối đen. Nàng sờ soạng cầm điện thoại rồi bật đèn, tìm quần áo mặc vào cho mình, đang định đi giày thì có người mở cửa kho. Yến Chiêu từ cửa đi vào, đôi mắt đen trầm nhìn nàng, duỗi cánh tay dài bật đèn lên.
Anh đi vài bước vào trong rồi đóng cửa lại.
Túi đá trong thùng đã tan gần hết, kể cả kem, chỉ còn chiếc quạt đang quay vù vù, thổi bay không khí mát mẻ còn sót lại trong nhà kho chật hẹp.
“Bạn trai cô tìm cô.” Yến Chiêu bỗng lên tiếng.
“À.” Kiều Khương cúi đầu xỏ giày.
Yến Chiêu đứng trước mặt nàng, một tay bóp chặt cằm nàng, ép nàng ngẩng mặt lên, lạnh giọng hỏi: “Vui không?”
“Anh thấy sao?” Kiều Khương vừa tỉnh ngủ, giọng vẫn hơi khàn.
Chỉ cần nàng nói một câu Lý Hiệu Lan không phải bạn trai nàng, Yến Chiêu có thể chịu đựng, nhưng nàng lại thừa nhận.
Anh lạnh lùng nhìn, buông nàng ra, cầm thùng trên bàn rồi bước ra ngoài.
Kiều Khương nhặt một vật dưới đất lên ném vào lưng Yến Chiêu, anh quay người lại, tay lanh lẹ bắt được, là một cái đồng hồ báo thức.
Anh đặt thùng xuống đất, để đồng hồ lên bàn rồi quay đầu nhìn nàng: “Cô muốn thế nào?”
Kiều Khương thấy kem trong thùng, là loại kem nàng ăn lần trước.
Cảm giác cáu kỉnh lập tức dịu đi, đến chính nàng cũng không nhận ra.
“Cõng tôi xuống núi.” Kiều Khương đeo túi xách vào người, dang hai tay về phía anh.
“Bạn trai cô vẫn đang ở nhà Miêu Tuyết.” Yến Chiêu nhắc nàng.
“Tôi nói tôi muốn xuống núi.” Kiều Khương đứng dậy, hai đùi nàng mỏi nhừ, vừa đứng lên đã run rẩy lảo đảo ngã về phía trước. Yến Chiêu vòng tay ôm lấy nàng, thấy nàng duỗi ngón trỏ chọc vào ngực mình: “Anh điếc à?”
Yến Chiêu không nói một lời, anh hơi cúi mình ôm người vào lòng, đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai cho nàng, sau đó cõng nàng bước thẳng ra ngoài.
Trên đường gặp rất nhiều thợ vườn, đều hỏi Yến Chiêu đang cõng ai, Yến Chiêu nói dối: “Cô ấy bị bong gân nên tôi giúp đưa xuống núi.”
Nhóm thợ vườn khen Yến Chiêu: “A Đại tốt bụng quá!”
“Con gái nhà ai mà lấy A Đại, chắc phải được thương lên tận trời!”
“Đúng thế, lại còn rất tuấn tú!”
Kiều Khương quét mắt nhìn khuôn mặt Yến Chiêu, khịt mũi.
Đường nét khuôn mặt Yến Chiêu không quá xuất sắc, nhưng khá ưa nhìn, chỉ là da quá đen, nhìn từ xa trông như cục than.
Tuy thế anh vẫn thu hút phái nữ, cô nào gặp Kiều Khương trên đường đều sẽ hỏi Yến Chiêu nàng là ai.
Kiều Khương bàng quang, nhìn Yến Chiêu mặt mày không đổi giới thiệu nàng: “Một người khách.”
Yến Chiêu đưa Kiều Khương đến chân núi, mới phát hiện nàng đã bắt taxi, tài xế đang đợi dưới đó.
Yến Chiêu đưa người ngồi xuống ghế sau, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Sau này cô đừng tới đây nữa.”
“Được.” Kiều Khương lười biếng đưa mắt nhìn mặt anh, giọng khàn khàn: “Tôi cũng ngán rồi.”
Ngán gì?
Giữa họ gần như chẳng có tiếp xúc gì, ngoại trừ làm tình.
Nếu nói chán thì chỉ có thể là nàng đã chán làm tình với anh.
Yến Chiêu cau mày, liếc nàng lần nữa rồi đóng sầm cửa xe, không quay đầu đi thẳng lên núi.
Kiều Khương hừ một tiếng, nằm xuống ghế sau, nói với tài xế: “Vào nội thành.”
“Chỗ nào nội thành?”
“Quán spa.” Kiều Khương dựa vào ghế sau nhắm mắt lại.
Chết tiệt.
Eo nàng sắp gãy rồi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận