Chương 321

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 321

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Hai người đi ra khỏi thư viện, ánh mặt trời chói chang, một đống người tụ tập trước cửa, không hiểu sao nườm nượp vây quanh mấy cái bàn. Bên cạnh ô che nắng đặt mấy cái bảng tuyên truyền thu hút sinh viên, bọn họ đến gần xem, thì ra là có học sinh đang tổ chức hoạt động bán hàng từ thiện công ích, bán một ít phụ kiện chó mèo đơn giản, toàn bộ số tiền kiếm được sẽ dùng để cứu trợ động vật nhỏ lang thang trong sân trường.
Ngôn Trăn tò mò dừng lại xem, Trần Hoài Tự cũng dừng lại.
“Chúng ta cũng mua một cái đi, ủng hộ một chút.” Cô nói.
Dù sao cũng là làm công ích, Trần Hoài Tự không có ý kiến gì, ánh mắt quét một vòng trên bàn, bất giác rơi vào kẹp tóc mèo màu hồng nhạt.
Học sinh bày sạp chú ý tới tầm mắt của anh, cười cầm kẹp tóc lên: “Anh đẹp trai rất biết chọn, màu sắc của kẹp tóc này giống y đúc với màu váy của bạn gái anh.”
Lúc này anh mới phản ứng lại, trong đầu mình vừa nghĩ, thật sự rất giống Ngôn Trăn.
Thích làm nũng, tính cách mang theo chút ngạo khí cùng nuông chiều, rất dính người, khi tức giận tựa như mèo con xù lông.
Nhất là hôm nay cô còn mặc một chiếc váy màu hồng.
“Thật không?” Ngôn Trăn nhìn váy của mình, hào phóng nói, “Hàng tồn kho của các cậu còn bao nhiêu cái, mình lấy hết.”
Trần Hoài Tự vốn muốn làm sáng tỏ, nhưng toàn bộ sự chú ý đều bị lớn tiểu thư giành hết, đành phải nói: “Cho dù muốn mua nhiều để làm công ích, cũng có thể mua loại khác, không cần thiết mua cái này, cũng không phải bán sỉ.”
“Không, em muốn cái này, toàn bộ.” Thanh âm Ngôn Trăn nhẹ nhàng, “Nếu là do anh chọn, đó chính là quà anh tặng em.”
Trần Hoài Tự: …
Ánh mắt sinh viên bán hàng nhìn về phía Trần Hoài Tự dần thay đổi, giống như đang nói anh là một người đàn ông ăn bám, ngay cả tặng quà cũng keo kiệt, còn muốn nhà gái tự bỏ tiền.
Anh nhận mệnh, lấy di động ra: “Phiền bạn đóng gói một chút, tôi trả tiền.”
Cơm nước xong, Trần Hoài Tự muốn quay về thư viện, Ngôn Trăn lại không muốn, lấy lý do “tiêu thực”, lôi kéo anh đến hồ nhân tạo bên cạnh thư viện tản bộ.
Gió thu sau giờ ngọ thổi rất thoải mái, Trần Hoài Tự nhìn mái tóc tung bay của cô, dừng bước.
“Ngôn Trăn, tôi có lời muốn nói với em.”
“Hả?”
“Thông qua khoảng thời gian này ở chung, em nên biết tôi là người như thế nào. Đối với mỗi giai đoạn trong cuộc đời mình tôi đều có kế hoạch riêng, thực hiện từng mục tiêu một, chưa bao giờ dừng lại vì ai, cũng sẽ không dễ dàng thay đổi vì ai.”
Anh dừng một chút,
“Mà nói chuyện yêu đương, tốn sức lực duy trì một mối quan hệ tình cảm có thể kết thúc bất cứ lúc nào, ngay từ đầu cũng không nằm trong phạm vi kế hoạch của tôi.”
Ngôn Trăn “A” một tiếng.
Nhưng nếu là em, có lẽ tôi có thể thử.

Bình luận

Để lại bình luận