Chương 323

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 323

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Sáng hôm sau, Ngôn Trăn tỉnh dậy trong phòng ký túc xá, ánh nắng đầu ngày len qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt cô. Cô lười biếng vươn vai, nhưng trong đầu vẫn tràn ngập hình ảnh tối qua – ánh mắt của Trần Hoài Tự, giọng nói trầm ấm của anh, và cả cái ôm khiến cô cảm giác như được che chở trước cả thế giới.
Cô với tay lấy điện thoại, màn hình sáng lên với một tin nhắn từ Trần Hoài Tự: “Trưa nay gặp ở căn tin, anh có việc muốn nói.” Lời lẽ ngắn gọn, đúng phong cách của anh, nhưng lại khiến Ngôn Trăn không khỏi tò mò. Anh muốn nói gì? Chẳng lẽ sau lời tỏ tình công khai tối qua, anh còn điều gì bất ngờ hơn nữa?
Cô bật dậy, nhanh chóng rửa mặt và chọn một chiếc váy màu xanh nhạt mà cô biết anh từng khen là hợp với mình. Tưởng Nghi, bạn cùng phòng, đang ngồi trên giường lướt điện thoại, nhìn thấy bộ dạng hớn hở của cô thì không nhịn được trêu: “Ôi, mới sáng sớm đã rạng rỡ thế này, chắc tối qua có chuyện gì vui lắm hả?”
Ngôn Trăn nháy mắt, không giấu nổi nụ cười. “Cậu đoán xem?”
Tưởng Nghi giả vờ suy tư. “Để xem nào… Chẳng lẽ liên quan đến vị học trưởng đẹp trai nào đó? Nghe nói tối qua sân thể dục náo loạn lắm, có người công khai tỏ tình cơ mà!”
Ngôn Trăn bật cười, ném cái gối về phía bạn. “Cậu biết rồi còn hỏi! Thôi, mình đi đây, trưa nay có hẹn.”
Bước ra khỏi ký túc xá, không khí buổi sáng trong lành khiến tâm trạng cô càng thêm phấn chấn. Cô vừa đi vừa nhắn tin cho Trần Hoài Tự, cố ý trêu anh: “Nói trước đi, trưa nay anh định nói gì? Lại định làm em bất ngờ nữa à?” Anh trả lời ngay: “Đến rồi biết.” Lại là kiểu trả lời úp mở khiến cô vừa bực vừa tò mò.
Đúng giờ hẹn, Ngôn Trăn đến căn tin. Trần Hoài Tự đã ngồi sẵn ở một góc quen thuộc, trước mặt là hai khay thức ăn được chuẩn bị sẵn. Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay săn chắc, đang cúi đầu xem gì đó trên điện thoại. Nhìn anh từ xa, Ngôn Trăn bất giác mỉm cười – người đàn ông này, dù trong hoàn cảnh nào, cũng toát lên khí chất khiến người ta không thể rời mắt.
Cô bước tới, cố ý ngồi xuống thật nhẹ nhàng để anh không nhận ra ngay. Nhưng Trần Hoài Tự dường như đã quen với sự hiện diện của cô, không ngẩng đầu mà chỉ nói: “Đến rồi thì ăn đi, đồ ăn nguội mất.”
Ngôn Trăn bĩu môi. “Anh chán thật, em lén lút ngồi xuống mà cũng không bất ngờ chút nào!”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt mang theo ý cười. “Em lén lút thế nào anh cũng nhận ra.”
Cô hừ nhẹ, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Hai người bắt đầu ăn, vừa ăn vừa trò chuyện. Ngôn Trăn cố ý hỏi lại: “Nào, nói đi, anh muốn nói gì mà phải hẹn em ra đây?”
Trần Hoài Tự đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. “Anh muốn bàn về chuyện của chúng ta.”
Ngôn Trăn hơi khựng lại, không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy. “Chuyện của chúng ta? Chẳng phải tối qua anh đã… nói hết rồi sao?”
“Anh nghiêm túc.” Anh nói, giọng trầm nhưng chắc chắn. “Ngôn Trăn, anh muốn chúng ta chính thức bắt đầu. Không phải kiểu em trêu anh, anh đáp lại, mà là một mối quan hệ rõ ràng. Em nghĩ sao?”
Cô chớp mắt, cảm giác tim mình lại đập nhanh thêm lần nữa. Cô biết Trần Hoài Tự không phải người thích nói những lời hoa mỹ, nhưng mỗi lời anh nói ra đều như một lời hứa khắc sâu. Cô mím môi, cố giữ vẻ kiêu ngạo: “Vậy… anh phải hứa sẽ đối tốt với em, không được bắt nạt em như trước nữa!”
Trần Hoài Tự khẽ cười, vươn tay nắm lấy tay cô trên bàn. “Được. Anh hứa.”
Bàn tay anh ấm áp, bao bọc lấy tay cô, như thể đang truyền cho cô sự an tâm tuyệt đối. Ngôn Trăn nhìn anh, đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại ánh mắt anh và nụ cười dịu dàng hiếm hoi ấy.

Bình luận

Để lại bình luận