Chương 326

Trong không gian chật hẹp của cầu thang thoát hiểm, ánh sáng từ đèn điều khiển âm thanh nhấp nháy yếu ớt, khi sáng khi tối, chiếu lên gương mặt Ngôn Trăn một tầng sắc màu mơ hồ. Tiếng tim đập dồn dập của cô như hòa lẫn với tiếng nước bọt mập mờ từ nụ hôn vừa rồi, vẫn còn vương vấn đâu đây. Cô ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Trần Hoài Tự, vừa giận dỗi vừa mang theo chút hoang mang.
“Anh…” Ngôn Trăn cắn môi, giọng nói nhỏ dần, “Anh không say, vậy lần trước ở KTV… anh cũng biết hết?”
Trần Hoài Tự khẽ nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước đen kịt, không để lộ chút cảm xúc nào. Anh nghiêng người, một tay chống lên tường, gần như bao bọc cô trong l*иg ngực mình. “Em nghĩ tôi say thật sao?” Giọng anh trầm thấp, mang theo chút ý cười như có như không. “Ngôn Trăn, em đúng là ngây thơ.”
Cô hít một hơi, má hồng rực lên, không biết là vì xấu hổ hay tức giận. Lần đó ở KTV, cô đã lợi dụng lúc Ngôn Chiêu chuốc rượu Trần Hoài Tự, lén lút kéo anh vào góc phòng, trong ánh đèn mờ ảo và men say, cô đã hôn anh. Khi ấy, cô tưởng anh say đến mức không còn tỉnh táo, chỉ là không ngờ, đôi mắt đen láy kia vẫn luôn dõi theo từng hành động của cô, rõ ràng và sắc bén.
“Anh cố ý!” Ngôn Trăn trừng mắt, giọng nói mang theo chút oán trách. “Anh biết em… em làm vậy, sao không ngăn em lại?”
“Ngăn?” Trần Hoài Tự cúi đầu, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân, hơi thở ấm nóng của anh phả lên má cô. “Tại sao tôi phải ngăn? Em chủ động như vậy, tôi chỉ là… thuận theo tự nhiên.”
Lời nói của anh như một viên đá ném xuống mặt hồ yên ả, làm trái tim Ngôn Trăn khẽ gợn sóng. Cô quay mặt đi, cố gắng che giấu sự lúng túng, nhưng vành tai đỏ ửng đã bán đứng cô. “Đồ lưu manh! Anh đúng là chẳng đứng đắn gì cả.”
Anh bật cười khẽ, âm thanh trầm ấm như tiếng đàn cello vang lên trong không gian yên tĩnh. “Lưu manh? Vậy em là gì, Ngôn tiểu thư? Người khởi xướng không phải em sao?”
Ngôn Trăn nghẹn lời, không biết phản bác thế nào. Cô đẩy nhẹ l*иg ngực anh, muốn kéo giãn khoảng cách, nhưng bàn tay anh nhanh hơn, nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt. “Chạy cái gì? Chưa nói xong mà.”
“Anh còn muốn nói gì nữa?” Cô hừ nhẹ, cố gắng lấy lại khí thế, nhưng giọng nói lại không giấu được sự mềm mại. “Chẳng phải anh vừa bảo em có quyền lựa chọn sao? Bây giờ lại ép người, anh đúng là mâu thuẫn.”
Trần Hoài Tự im lặng một lúc, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc. Anh buông tay cô ra, nhưng vẫn đứng đó, không rời đi. “Ngôn Trăn, em biết tôi không phải người thích ép buộc người khác. Nhưng em cũng biết, tôi không phải người dễ dàng từ bỏ.”
Lời nói của anh như một lời tuyên bố, không nặng nề, nhưng lại mang theo sức mạnh khiến cô không thể xem nhẹ. Ngôn Trăn mím môi, trong lòng rối như tơ vò. Cô từng thích anh, thích đến mức cả thế giới đều biết, nhưng sự kiêu ngạo và bướng bỉnh của cô không cho phép cô dễ dàng thừa nhận. Đặc biệt là khi anh, với vẻ ngoài lạnh lùng và tính cách khó gần kia, lại luôn khiến cô cảm thấy mình đang ở thế yếu.
“Vậy anh muốn thế nào?” Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, vừa thách thức vừa tò mò. “Anh nói muốn thay đổi vì em, nhưng anh có biết em muốn gì không?”
Trần Hoài Tự nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên. “Em muốn gì, tôi có thể không biết. Nhưng tôi biết, em không phải người dễ dàng từ bỏ tôi.”
Câu nói này như đánh trúng tim cô. Ngôn Trăn sững sờ, không ngờ anh lại hiểu rõ cô đến vậy. Cô mở miệng định phản bác, nhưng điện thoại trong túi lại rung lên lần nữa. Màn hình sáng lên, tên Alex hiện rõ. Cô liếc nhìn, nhanh chóng tắt cuộc gọi, nhưng động tác này không qua được mắt Trần Hoài Tự.
“Bạn học của em lo lắng rồi kìa.” Giọng anh mang theo chút châm chọc, nhưng ánh mắt lại thoáng qua một tia u ám.
Ngôn Trăn hừ lạnh. “Anh ghen à? Trần Hoài Tự, không ngờ anh cũng có lúc nhỏ nhen như vậy.”
“Ghen?” Anh nhếch môi, tiến gần thêm một bước, giọng nói trầm xuống. “Nếu tôi ghen, em nghĩ em còn có thể đứng đây mà nói chuyện với tôi sao?”
Cô chớp mắt, nhất thời không biết đáp lại thế nào. Không khí giữa hai người lại rơi vào trạng thái căng thẳng, vừa ái muội vừa đối kháng. Ngôn Trăn biết, nếu cô không làm gì, có lẽ anh sẽ lại hôn cô, hoặc làm điều gì đó khiến trái tim cô đập loạn thêm lần nữa.
“Được rồi, em đi đây.” Cô hắng giọng, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Bạn học của em còn đang đợi, anh cũng đừng làm phiền em nữa.”
Cô xoay người, định mở cửa cầu thang thoát hiểm, nhưng vừa chạm tay vào tay nắm, cả người đã bị kéo ngược lại. Trần Hoài Tự ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Ngôn Trăn, em có thể đi, nhưng nhớ kỹ, tôi không phải người kiên nhẫn mãi mãi.”
Hơi thở của anh phả lên vành tai cô, mang theo sự ấm áp và nguy hiểm. Ngôn Trăn cảm thấy cả người như bị điện giật, tim đập thình thịch. Cô cắn môi, không quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói: “Vậy anh cứ chờ xem, tôi cũng không phải người dễ bị dọa.”
Nói xong, cô dùng sức đẩy cửa ra, bước nhanh ra ngoài, để lại Trần Hoài Tự đứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn theo bóng lưng cô. Trong bóng tối của cầu thang, khóe môi anh khẽ cong lên, như thể đã dự đoán được, trò chơi giữa hai người chỉ vừa mới bắt đầu.

Bình luận

Để lại bình luận