Chương 329

Sáng sớm, Ngôn Trăn bị tiếng mưa ngoài cửa sổ đánh thức.
Tiếng mưa rơi đầm đìa xào xạc vang lên, xuyên qua khe cửa sổ chưa đóng kín như làn khói mỏng bay vào.
Rèm cửa đóng chặt, trong phòng tối tăm. Cô mơ hồ mở mắt ra, người bên cạnh đã thức dậy, đưa lưng về phía cô ngồi ở bên giường, rón rén mặc quần áo, áo sơ mi như ẩn như hiện che lấp những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp, xuống dưới nữa, nhìn thấy thắt lưng có lực, tất cả bị trói buộc trong lớp vải vóc.
Mắt cô mông lung ngái ngủ nhìn một hồi, nhấc chân từ trong chăn, giẫm lên lưng anh.
Động tác Trần Hoài Tự ngừng lại, quay đầu nhìn cô: “Tỉnh rồi sao?”
“Vâng.” Cô lười biếng ngáp một cái, chậm rãi chui ra khỏi chăn, ôm lấy anh từ sau lưng như một con cá, chậm chạp làm nũng, “Hôm nay không phải làm việc, sao anh dậy sớm như vậy.”
Anh nghiêng đầu hôn lên trán cô: “Anh quen rồi.”
Ngôn Trăn dựa vào vai anh, ngón tay thò vào trong áo sơ mi sờ cơ bụng xúc cảm vô cùng tốt, lại mơ màng thỏa mãn.
Trần Hoài Tự để mặc động tác của cô, hỏi: “Bữa sáng muốn ăn gì? Anh đi chuẩn bị một chút.”
“Muốn ăn anh.” Cô mυ”ŧ một cái bên cổ anh.
Anh đã quen với sự lơ đễnh trêu chọc của cô, mỗi lần đều là như vậy, ngoài miệng không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng dám nói, đến khi thật sự tàn nhẫn bị kéo tới làm, lại yếu ớt oán giận anh không biết tiết chế.
“Còn sớm, em ngủ tiếp đi, lát nữa anh gọi em.”
“Không ngủ được.” Ngón tay cô thò xuống, cách quần ngủ sờ giữa hai chân anh, chậm rãi xoa bóp,
“Anh ở bên em nữa đi.”
Một ngày cuối tuần vô cùng bình thản, buổi sáng trời mưa, một ngày không có bất kỳ kế hoạch nào, rất thích hợp cho hai người ở nhà nhàn nhã bên nhau.
Anh nghiêng người, ôm cô vào trong ngực, dán môi cô hôn xuống.
Đầu lưỡi quấn lấy nhau, quấy nhiễu phát ra tiếng nước dính, cô mặc váy ngủ tơ tằm bó sát người, trong lúc ma sát đầu ngực thẳng tắp, có thể thấy rõ hình dạng qua lớp vải vóc.
Dấu vết anh lưu lại tối hôm qua còn nhàn nhạt rơi trên xương quai xanh của cô, anh đưa tay vuốt ve, cánh môi lại in lên, che đậy vết đỏ này.
Sáng sớm cùng nhau dây dưa, cô vểnh mông quỳ gối trên giường, nam nhân không nhịn nổi trêu chọc đè eo cô, sau đó đút vào lút cán.
Hai má Ngôn Trăn chôn trong gối đầu, thân thể bị cắm đầy hoàn toàn bắt đầu mẫn cảm run rẩy, anh không dùng sức đẩy sâu vài cái, cô ưm ưm nuốt tiếng thở dốc, nhuyễn huyệt xoắn dươиɠ ѵậŧ không ngừng phun nước.
Côn ŧᏂịŧ chôn sâu trong huyệt bị dâʍ ɖị©ɧ của cô tưới ướt, ấm áp dính dính, tiếng nước chảy không dứt.

Bình luận

Để lại bình luận