Chương 33

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 33

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Mùi Ghen Tuông Nơi Đấu Trường Đẫm Mồ Hôi
Di Di quyết định làm một chuyện mà cô chưa từng nghĩ tới: tạo bất ngờ cho Chiếu Dã. Cô muốn thấy bộ dạng của anh khi làm việc. Bắt một chuyến xe, cô tìm đến địa chỉ trên tấm vé quyền anh cũ.
Nơi này không phải một phòng tập bình thường. Nó xa hoa, lộng lẫy, không khí đặc quánh mùi tiền bạc và… một thứ mùi nguyên thủy hơn: mùi mồ hôi của những gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn. Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa, tiếng gầm gừ khi nâng tạ, tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng của sức mạnh trần trụi.
Di Di vừa bước vào đã bị chặn lại. “Thưa cô, xin cho xem thẻ hội viên.”
Di Di lúng túng, vội vàng giải thích: “Tôi… tôi đến tìm người. Huấn luyện viên Chiếu Dã có ở đây không ạ?”
Cô nhân viên lễ tân xinh đẹp thoáng sững sờ. Ánh mắt dò xét của cô ta lướt qua Di Di, như thể đánh giá một món mồi lạ vừa tự sa vào lưới. “Có,” cô ta mỉm cười chuyên nghiệp, nhưng Di Di vẫn thấy được sự tò mò trong mắt cô ta.
“Vậy… tôi ngồi đây đợi anh ấy được không?”
“Tất nhiên.”
Di Di ngồi xuống ghế sô pha, lòng bàn tay ươn ướt. Cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tim đập loạn xạ. Cô đang ở trong “lãnh địa” của anh.
Vừa lúc đó, một luồng khí nóng rực ập đến.
Chiếu Dã xuất hiện từ một góc rẽ. Anh vẫn mặc bộ đồ thể thao màu đen quen thuộc , nhưng lúc này, nó dính sát vào cơ thể đẫm mồ hôi. Từng thớ cơ bắp săn chắc, cuồn cuộn phập phồng dưới lớp vải mỏng, hơi nước bốc lên từ làn da anh như một lớp sương mờ ảo. Mùi xạ hương nam tính hòa quyện với mùi mồ hôi mằn mặn, tạo thành một thứ bùa mê chí mạng.
Anh dừng lại. Anh chưa thấy cô, nhưng cái mũi Sói của anh đã đánh hơi được mùi hương quen thuộc, ngọt ngào của cô, lẫn trong mớ mùi hỗn độn của phòng tập.
Anh quay phắt lại. Ánh mắt lạnh lùng lập tức trở nên nóng rực khi thấy cô đang ngồi đó, nhỏ bé và lạc lõng.
“Sao lại giấu anh mà đến đây?” Anh không hỏi, anh gầm gừ.
Anh bước tới, không thèm để ý đến cô lễ tân đang há hốc mồm, nắm lấy tay Di Di kéo đi. “Đi theo anh.”
Anh kéo cô xuyên qua khu vực tập luyện , cố gắng dùng tấm lưng rộng lớn của mình che cô khỏi những ánh mắt lõa lồ, thèm thuồng của đám đàn ông khác. Anh đẩy cô vào phòng nghỉ riêng của mình.
Cánh cửa vừa đóng sầm lại, Chiếu Dã đã ép cô vào tường, bàn tay to lớn ôm trọn lấy mông cô, nhấc bổng cô lên.
“Ô…”
Di Di mất thăng bằng, vội vàng ôm lấy cổ anh. Môi anh lập tức phủ xuống, không phải một nụ hôn, mà là một sự chiếm đoạt. Anh ngấu nghiến, cắn mút đôi môi cô, đầu lưỡi thô bạo xâm nhập, càn quét, nếm trọn vị ngọt ngào xen lẫn chút mặn chát từ mồ hôi còn vương trên mép anh.
Bàn tay anh không yên phận, xoa nắn cặp mông mềm mại của cô qua lớp váy mỏng. Hơi thở của anh gấp gáp, nóng hổi.
“Anh… bất ngờ lắm,” anh gầm gừ giữa hai nụ hôn.
Nụ hôn kéo dài đến khi Di Di gần như lịm đi vì thiếu dưỡng khí, anh mới luyến tiếc buông cô ra, nhưng vẫn giữ cô dán chặt vào người.
“Ở đây chờ anh. Nửa tiếng,” anh ra lệnh, rồi hôn chớp nhoáng lên môi cô một cái nữa. Anh vội vã quay lại sàn đấu, nơi học viên đang chờ.
Di Di thở hổn hển, chân mềm nhũn. Cô nhìn quanh căn phòng tối giản, toàn mùi của anh. Ngồi không cũng chán, cô tò mò lẻn ra ngoài, muốn nhìn lén anh làm việc. Nhưng vừa ló đầu ra, cô lập tức rụt lại. Toàn là những gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, thở phì phò như thú dữ. Cô không dám hỏi đường.
Thôi, về phòng vậy.
Cô vừa quay đi, một giọng nói nam tính, trầm ấm vang lên ngay sau lưng: “Tiểu Di? Thật sự là em sao?”
Di Di giật mình quay lại. Một người đàn ông cao lớn, ngang ngửa Chiếu Dã, nhưng gương mặt lại thanh tú, ôn hòa. Nét đẹp của anh ta không phải kiểu hoang dã, mà là kiểu thâm trầm, tích tụ của sương gió.
Cô sững sờ. Gương mặt này… “Anh… Anh là Ngạn Kỳ?”
“Cuối cùng cũng nhận ra anh,” anh ta cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng bóng. “Em mà quên là anh đau lòng lắm đấy. Tám năm rồi còn gì?”
Ngạn Kỳ chính là người bạn đồng loại đầu tiên của cô, người đã dạy cô cách che giấu thân phận, người đã cứu cô khỏi gã đàn ông loài người định bắt cô về nuôi. Anh ta là một con Alaska.
“Anh Ngạn Kỳ! Sao anh lại ở đây? Em tưởng…” Di Di mừng rỡ.
“Em tới đây tập thể hình à?” Anh ta trêu chọc, “Mới mấy năm không gặp, đã thành mỹ nữ rồi.”
“Không phải…” Di Di ngượng ngùng. Đối diện với người anh trai này, cô bỗng có cảm giác như bị bắt gặp làm chuyện xấu. “Em… em đến tìm bạn trai.”
“Ái chà chà,” Ngạn Kỳ nhướng mày , “Bạn trai? Là ai mà có diễm phúc vậy? Đồng loại, hay là…”
Một luồng khí lạnh thấu xương đột ngột bắn tới. Ngạn Kỳ lập tức im bặt, nụ cười trên môi hơi cứng lại. Anh ta nheo mắt.
Chiếu Dã đã đứng đó từ bao giờ. Anh đã thay đồ xong, mồ hôi vẫn còn vương trên tóc, ánh mắt sắc như dao găm, lạnh lùng khóa chặt vào Ngạn Kỳ.
Di Di không nhận ra bầu không khí căng thẳng, cô vui vẻ chạy tới, khoác tay Chiếu Dã: “Anh Ngạn Kỳ, đây là bạn trai em.”
Chiếu Dã chậm rãi vươn tay: “Chiếu Dã.”
Ngạn Kỳ cũng vươn tay: “Ngạn Kỳ.”
Hai bàn tay siết chặt lấy nhau, không đơn thuần là một cái bắt tay xã giao, mà là một cuộc đọ sức ngầm của hai con thú đực đầu đàn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận