Chương 33

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 33

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cánh Cửa Khóa

Cái hôn sâu làm Vãn Phong nhũn cả người. Nàng thở hổn hển: “Đại Sơn… cha mẹ…”

“Khó chịu.” Anh ta gầm gừ, cự vật cứng rắn đã thúc vào đùi nàng.

Vãn Phong cắn môi. Nàng không thể chiều anh ta lúc này. “Chờ… chờ em trai ngủ say.”

Nàng quay ra, lấy cớ sai Trình Vũ. “Vũ, em mang ít chim sẻ này qua cho nhà anh Tráng Tráng, nói là chị cảm ơn hôm trước.”

“Giờ này á?” Trình Vũ càu nhàu, nhưng thấy chị dúi cho cái kẹo, nó liền xách giỏ chạy đi.

Trình Vũ vừa khuất dạng, Vãn Phong lập tức chạy vào buồng, cài chốt cửa bên trong. Đây là lần đầu tiên nàng làm việc này.

Tim nàng đập thình thịch.

Nàng vừa quay lại, Đại Sơn đã lao tới như một con thú. Anh ta xé toạc quần áo nàng, không một chút kiên nhẫn.

“Đại Sơn… từ từ… A…”

Anh ta bế thốc nàng lên, ném xuống giường. Chiếc giường tre cũ kỹ kêu lên một tiếng “kẽo kẹt” ai oán.

“Nhanh… nhanh lên…” Vãn Phong hoảng hốt thúc giục. Nàng sợ Trình Vũ về.

Sự vội vã của nàng như một liều thuốc kích thích. Anh ta tách chân nàng ra, không cần dạo đầu, đâm thẳng vào. Cơn đau và khoái cảm hòa lẫn, mãnh liệt và thô bạo. Nàng cắn chặt lấy gối để tiếng rên không lọt ra ngoài.

Tiếng giường kẽo kẹt, tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc của hai người hòa quyện vào nhau, dâm mỹ và tội lỗi.

“Chị… chị…” Anh ta gọi tên nàng trong cơn mê loạn.

Vãn Phong bị thao đến điên cuồng, nàng sắp chịu không nổi. Đúng lúc đó, tiếng Trình Vũ vang lên ngoài cửa: “Chị ơi! Mở cửa! Anh Tráng Tráng cho tiền này!”

Vãn Phong giật bắn mình, hoa huyệt co thắt dữ dội. Nàng cao trào.

Đại Sơn cũng bị kẹp đến gầm lên, vội vã rút ra, bắn tinh dịch tung tóe lên bụng nàng và tấm trải giường.

“Mặc… mặc đồ vào!” Vãn Phong run rẩy, vội vã mặc lại quần áo. Nàng lau vội vệt trắng trên bụng.

“Chị! Sao lâu thế?”

Vãn Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn nhịp thở, ra mở cửa. Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt em trai.

Trình Vũ nhìn chị, nghi ngờ: “Chị làm gì mà mồ hôi đầm đìa thế? Mặt đỏ như gấc. Lại ốm à?”

“Không… nóng…” Nàng né tránh. “Tiền đâu?”

Tối đó, Vãn Phong mệt lử, nhưng Đại Sơn vẫn lẽo đẽo theo sau vào bếp. Anh ta lại ôm nàng từ phía sau, cự vật lại căng cứng.

“Tránh ra!” Nàng đẩy anh ta. “Anh… anh không mệt à?”

Anh ta chỉ ủy khuất bĩu môi. “Khó chịu.”

Bình luận

Để lại bình luận