Chương 33

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 33

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cô không có tiền, trong nhà cũng không còn thức ăn. Kiều Sơ Vũ cũng không có bất kì kí ước nào về nơi này. Mỗi lần đặt chân ra khỏi tiểu khu nhìn xem, đầu cô đều như muốn nổ tung bởi tiếng ồn của đám đông và động cơ xe bên đường.

Cô miễn cưỡng xin vào rửa bát ở một quán ăn đêm gần đó.

Không ngờ sức khoẻ lại yếu tới nỗi bê không nổi chồng bát, còn trượt tay làm vỡ tan một chậu lớn.

May mắn bà chủ là người tốt bụng, không bắt cô đền tiền, chỉ là không thể nhận cô vào làm.

Kiều Sơ Vũ vừa tủi thân vừa đói trở lại căn hộ.

Lần nữa thu mình vào một góc khóc thút thít.

Doãn Trạch qua màn hình theo dõi chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đã gầy gò đi không ít.

“Còn tưởng cậu thật sự thả mất bé con đi.” Lục Tư Đình đứng dựa lưng vào cửa sổ gần đó, ánh sáng chiếu vào khiến vóc dáng hắn càng trở nên to lớn.

Mấy ngày hôm nay Kiều Sơ Vũ khổ sở,bọn họ cũng trải qua không dễ dàng. Doãn Trạch với Giang Âm coi như là người có kinh nghiệm, nói nhịn vẫn có thể nhịn được. Chỉ riêng Lục Tư Đình là trai tân mới nếm qua trái ngọt, cả người đều tỏa ra bầu không khí dục cầu bất mãn.

Nếu Doãn Trạch thật sự thả bé con đi, hắn cũng sẽ lần nữa bắt cô về giữ cho riêng mình.

Mấy ngày hôm nay, tay phải hắn hoạt động hết công suất cũng không giúp hắn xuất ra được. Mỗi lần hắn nghĩ đến Kiều Sơ Vũ đều phải lết đi tắm nước lạnh, nếu không người anh em của hắn sớm đã nổ tung.

“Sao có thể?” Doãn Trạch không rời mắt khỏi màn hình, cười nhạt một tiếng.

Mềm mại đáng yêu như vậy, một mình hắn còn ăn chưa đủ.

Đừng nói đến phải chia sẻ cho tới hai người nữa.

Lúc này, bên Kiều Sơ Vũ có tiếng gõ cửa.

Cô cố gắng nín khóc, thút thít ra mở. Bên ngoài là một bà lão khuôn mặt rất phúc hậu, trên tay cầm một túi bánh bao trắng lớn còn đang bốc khói nóng hổi. Hương thơm của bánh bao khiến Kiều Sơ Vũ không nhịn được cơn thèm mà lén nuốt nước bọt.

“Bà thấy con từ quán chạy về? Rất đói có phải không? “Bà lão cười phúc hậu, đưa túi bánh cho Kiều Sơ Vũ: “Mau mau ăn đi.”

“A… con không thể nhận.” Kiều Sơ Vũ nhìn quần áo bà ấy mặc cũng không phải khá giả, vội vàng xoa tay từ chối: “Bà mau ăn đi,để con rót cho bà cốc nước.”

Nói rồi liền dắt bà lão vào nhà, dìu bà ngồi lên ghế, nhanh nhẹn đi rót một cốc nước đầy.

“Được rồi, bà mua nhiều lắm, chúng ta cùng ăn.” Bà lão vẫn giữ nụ cười hiền hòa, dúi vào tay Kiều Sơ Vũ một cái bánh bao nóng hổi.

Kiều Sơ Vũ cũng thật sự quá đói, không tiếp tục từ chối mà cầm lấy.

Bánh bao thơm thơm mềm mềm, cắn vào trong miệng liền chảy ra nước thịt ngọt ngào. Kiều Sơ Vũ hạnh phúc cắn từng miếng lớn.

Đợi cô ăn gần hết, bà lão lại tiếp tục nhét thêm cho cô một cái.

Tận đến khi Kiều Sơ Vũ ăn tới no căng.

Nhận ra bản thân ăn quá nhiều, Kiều Sơ Vũ xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng: “Bà ơi… con… con không có tiền.”

“Được rồi ha… ha, đứa trẻ đáng yêu.” Bà lão vỗ vỗ tay Kiều Sơ Vũ, biểu hiện cô không cần lo lắng:”Bà ở tuổi này không có con cháu, chỉ còn căn hộ nhỏ bên dưới, không bằng con tới giúp bà dọn dẹp nhà cửa… Bà không có nhiều, nhưng sẽ không để con đói….”

Bà cụ quả thực là một người tốt bụng.

Ban ngày Kiều Sơ Vũ đều chăm chỉ xuống giúp bà ấy dọn nhà, nấu cơm. Sau đó cùng với bà cụ đan len thêu thùa, sau đó đem bán cho một cửa hàng thủ công lớn ở trung tâm thương mại.

Sản phẩm thủ công này bán rất được giá, ngày tháng của bọn họ trôi qua tương đối thoải mái.

Ít nhất cũng không thiếu ăn thiếu mặc.

Kiều Sơ Vũ cũng dần dần không còn sợ hãi đối với việc ra ngoài, từ đó cũng thay bà cụ đau chân giao hàng đến cửa hàng.

Vô tình lại gặp được Doãn Trạch cùng Xảo Vy.

Đèn của trung tâm thương mại rất sáng, từng ngóc ngách đều được lau sạch tới bóng loáng, phản chiếu lấp lánh kiêu kì.

Bình luận

Để lại bình luận