Chương 33

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 33

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cống thoát nước hai bên ngõ ngập đầy nước thải, ngập dưới chân người đi bộ do mưa lớn.

Bùi Gia Mạt đến nơi cô từng sống, cả người ướt sũng.

Trời đã tối, ngoài hiên có thể nghe thấy tiếng nồi chảo gáo bồn va chạm nhau.

Bà cụ ngồi trong sảnh nhìn thấy cô bèn gọi: “Gia Mạt, sao con lại ở đây?”

Cô giơ tay phủi nước mưa trên mặt, “Con muốn về nhà.”

Chiếc radio cũ phát ra tiếng lảm nhảm, thay đổi âm điệu, giống như buồn bực than vãn.

Cô vừa bước lên cầu thang.

Âm thanh dừng lại.

Cô nghe thấy – “Về nhà ư? Cháu làm gì có nhà nữa?”. Bà cụ cầm quạt nói bằng tiếng địa phương: “Căn phòng trên tầng của mẹ cháu đã có người thuê từ lâu rồi.”

Trời càng lúc càng tối, mưa lớn vẫn chưa tạnh.

Cuối cùng cô cũng lên chuyến xe buýt quay về, để đôi mắt dần chìm đắm trong biển ánh sáng mờ ảo.

Bùi Gia Mạt không có nơi nào để về nữa.

Sau khi xuống xe, cô một mình lang thang dạo quanh các biệt thự.

Cuối cùng, cô tìm được một chỗ yên tĩnh và ngồi xổm dưới tán cây để trú mưa.

Từ đây cô có thể nhìn rõ nhà chú Quý.

Những ánh đèn chiếu xa xa trong cơn mưa đêm.

Vẫn chưa đến lúc để buồn. Đột nhiên, có một tiếng động nhỏ trong đống cỏ khô bên cạnh cô.

Ẩn mình trong tiếng mưa, không thể nghe rõ.

Bùi Gia Mạt nhẹ nhàng đi tới mở bụi cây ra, có một con mèo bị thương co lại trong góc run rẩy.

Cô không dám nhúc nhích, chỉ nhìn thấy máu bắn khắp nơi kéo theo mặt đất, hòa vào trong cỏ.

Là một con mèo đã bị tra tấn đến chết, hơi thở còn đang thoi thóp.

Cô lấy hết can đảm đưa tay chạm vào bộ lông ướt do mưa và máu của nó.

Khi không thấy có chống cự nào, cô bế mèo con lên và bảo vệ nó trong vòng tay.

Cơn mưa lớn trên đầu chợt tạnh hẳn.

Bùi Gia Mạt 14 tuổi quay đầu lại.

Vào cơn mưa lớn ngày hôm đó, cô đã gặp Cố Quyết

Chàng trai đội mũ lưỡi trai cầm ô, khuôn mặt mờ ảo ẩn trong bóng tối .

Anh đưa chiếc ô về phía cô, đôi vai rộng của anh lập tức ướt đẫm, ánh mắt rơi vào cánh tay cô.

“Có chuyện gì thế?” Một giọng nói dịu dàng vang lên trong màn mưa đêm.

Anh ấy rất cao.

Bùi Gia Mạt, người chỉ mới 14 tuổi phải rất vất vả ngẩng đầu lên để nhìn thấy khuôn mặt anh.

Thật không may, mưa và sương mù ngày hôm đó đã che khuất đi gương mặt lạnh lùng và dáng người của anh.

Nhưng Bùi Gia Mạt vẫn nghĩ anh là một người tốt.

Do dự một hồi, cô mới nói với anh, “Mèo con bị thương rồi.”

Chàng trai tiến lại gần một bước, cúi đầu xuống nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Cô có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh, dường như thêm ấm áp vào ngày mưa ảm đạm này.

“Em muốn đưa nó đến bệnh viện không?”

Bùi Gia Mạt im lặng

Nghĩ đến Quý Tư Nguyệt bị dị ứng với tất cả lông thú cưng, cô biết dù có cứu mèo con đi nữa, cô cũng không thể lấy lại được.

Nếu để nó lang thang trong tự nhiên, chắc chắn nó sẽ gặp phải những kẻ ngược đãi mèo độc ác đó.

Chàng trai lẳng lặng đứng bên cạnh cô, không thúc giục.

Cuối cùng, sau nhiều lần đấu tranh nội tâm, cô gái ngẩng đầu lên.

Cầm góc áo, cô thấp giọng gọi: “Anh ơi.”

Giọng nói của cô vẫn còn có chút trẻ con, tim Cố Quyết đập nhanh vài giây rồi nhìn vào mắt cô.

Cố Quyết 16 tuổi ngày hôm đó, đã nhìn thấy đôi mắt đẹp nhất trên thế giới.

Sự lạnh lùng và tính trẻ con đan xen vào nhau, nhìn anh như nhìn cả thế giới.

Tiếng mưa yếu ớt bị ô che ngăn cách, Cố Quyết nghe thấy cô nói: “Anh ơi, xin anh hãy cứu nó.”

“Được”

Anh bế con mèo từ tay cô rồi kéo áo khoác mình để bảo vệ nó khỏi gió.

Họ đứng bên lề đường chờ xe buýt.

Chiếc ô vẫn nghiêng về phía cô.

“Em sống ở gần đây à?” Cố Quyết cụp mắt xuống, nhìn thấy gò má trắng nõn mềm mại của cô.

“Hả”

Cố Quyết né tránh ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: “Chờ mèo con được chữa khỏi, anh sẽ mang đến cho em nhé.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận