Chương 33

Ôn Thời Kình cúi người đè Nịnh Bảo xuống, giận dữ nói: “Em lại muốn anh thao em một trận sao?”
“Thiếu gia, anh không thể cưỡng ép Nịnh Bảo như thế này.” Nịnh Bảo chỉ muốn chia tay trong hòa bình.
“Nếu em muốn chia tay, hãy hỏi côn ŧᏂịŧ của anh xem có đồng ý hay không.” Ôn Thời Kình lấy ra côn ŧᏂịŧ của mình ra, đặt ở bên ngoài tiểu huyệt của Nịnh Bảo.
“Đừng … Nịnh Bảo không khoẻ…” Bị thiếu gia thao lâu như vậy, tiểu huyệt còn chưa khôi phục, làm sao chịu nổi việc thiếu gia lại thao lần nữa, thật sự sẽ hỏng mất.
Ôn Thời Kình không để côn ŧᏂịŧ tiến vào, chỉ xoa xoa một chút, sau đó tức giận nắm lấy cằm của Nịnh Bảo nói: “Không được nói chia tay với anh, em có nghe thấy anh nói không?”
Nịnh Bảo mím chặt miệng: “Nịnh Bảo không muốn trở thành đồ chơi của anh nữa.”
Mấy ngày nay cậu và thiếu gia làʍ t̠ìиɦ lâu như vậy, nhưng Nịnh Bảo hoàn toàn là bị ép buộc, không vui vẻ chút nào.
Ôn Thời Kình nghe vậy thì vô cùng sửng sốt: “Anh xem em là đồ chơi lúc nào?”
“Thiếu gia luôn ép Nịnh Bảo, Nịnh Bảo nói không muốn, thiếu gia cũng không quan tâm đến cảm nhận của Nịnh Bảo.” Nịnh Bảo bắt đầu lớn tiếng chỉ trích: “Nếu như thiếu gia còn ép Nịnh Bảo, Nịnh Bảo sẽ gọi điện báo cảnh sát, kiện anh tội cưỡиɠ ɧϊếp Nịnh Bảo.”
Đây là lần đầu tiên Nịnh Bảo có được dũng khí như vậy.
Ôn Thời Kình nghe vậy thì sững sờ, người hầu nhỏ ngoan ngoãn cũng có một mặt cứng rắn như vậy sao: “Sao em lại nói anh cưỡng ép em? Em khó chịu sao?”
“Nịnh Bảo không thoải mái chút nào, kỹ năng thiếu gia quá tệ.” Lúc này Nịnh Bảo đã mất đi lý trí, chỉ còn lại có than thở.
Ôn Thời Kình nghe Nịnh Bảo nói kỹ năng của mình tệ thì anh làm sao có thể chịu được, hôm nay anh sẽ để Nịnh Bảo xem kỹ năng của anh tốt như thế nào.
Thiếu gia lại nhét côn ŧᏂịŧ vào, Nịnh Bảo nức nở: “Ô…… Thiếu gia thật đáng ghét…”
“Tại sao em lại ghét anh, anh đối với em không tốt sao?”
Khi Nịnh Bảo giả ốm, Ôn Thời Kình mỗi ngày đều chăm sóc cậu rất tốt, anh không hề lơ là, nhưng Nịnh Bảo vẫn có rất nhiều bất mãn đối với anh, quả là thiếu thao mà.
Ôn Thời Kình tiếp tục thao Nịnh Bảo cho đến khi anh không thể nói ra hai từ “chia tay” nữa mới thôi.
Thiếu gia thao cậu lâu như vậy, Nịnh Bảo càng thêm uỷ khuất, sau khi tỉnh lại, cậu liền mặc kệ thiếu gia, bắt đầu chiến tranh lạnh với thiếu gia.
Bị Nịnh Bảo lạnh lùng nhưng Ôn Thời Kình không thể làm gì, cuối cùng anh chỉ có thể đồng ý: “Nịnh Bảo, em muốn chia tay, anh đồng ý với em.”
Nghe thiếu gia đồng ý chia tay, Nịnh Bảo càng khóc to hơn: “Ô ~”
Nhìn thấy Nịnh Bảo khóc, Ôn Thời Kình cũng cảm thấy khó chịu, rõ ràng anh rất trân trọng mối quan hệ này, nhưng lại không thể giải thích được tại sao hai người lại đến mức chia tay, anh không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Thời Kình bế Nịnh Bảo đang khóc lóc thảm thiết lên, bất lực nói: “Nịnh Bảo, em đừng hành hạ anh như thế này nữa được không?”
Nịnh Bảo nức nở nói: “Thiếu gia không cần Nịnh Bảo nữa.”
Ôn Thời Kình hung hăng hôn Nịnh Bảo: “Rõ ràng là em không cần anh nữa.”
Nịnh Bảo bĩu môi, uỷ khuất nói: “Là thiếu gia không yêu Nịnh Bảo trước.”
Ôn Thời Kình hỏi: “Làm sao anh có thể không yêu em nữa?”
“Nịnh Bảo cảm thấy thiếu gia không còn yêu mình nữa.” Nịnh Bảo dựa vào trực giác mà cho rằng thiếu gia không còn yêu mình nữa.
Ôn Thời Kình không nhịn được dở khóc dở cười: “Làm sao anh có thể không yêu em, đừng nghĩ lung tung.”
“Thiếu gia không thích liếʍ Nịnh Bảo nữa.” Nịnh Bảo sao có thể không suy nghĩ lung tung.
Ôn Thời Kình cười nhẹ: “Ai nói anh không thích liếʍ, anh thích nhất là liếʍ tiểu huyệt của Nịnh Bảo.”
Sau khi nói xong, Ôn Thời Kình kéo chân của Nịnh Bảo ra liếʍ mạnh.
“Ô… Thiếu gia, Nịnh Bảo muốn để tiểu huyệt lên mặt của anh …” Nếu thiếu gia thật sự thích cậu, vậy cả đêm nay để thiếu gia dưới tiểu huyệt của cậu để chứng minh.
Ôn Thời Kình đồng ý: “Được.”
Buổi tối lúc cậu đang ngủ, Ôn Thời Kình nằm ở phía dưới, Nịnh Bảo ngồi ở trên mặt của anh, tiểu huyệt áp vào mặt của thiếu gia: “Thiếu gia, thế này có buồn không?”
Ôn Thời Kình vươn đầu lưỡi liếʍ nhẹ vào tiểu huyệt Nịnh Bảo: “Không có.”
Nịnh Bảo kích động vặn vẹo eo, dùng sức xoa xoa tiểu huyệt lên mặt thiếu gia: “Ô … thiếu gia … thật thoải mái … Nịnh Bảo rất sướиɠ…”
Nịnh Bảo kẹp chặt đầu thiếu gia vào giữa hai chân mình, cứ như vậy ngủ hết một đêm.
Đêm nay thiếu gia vẫn luôn vùi đầu vào tiểu huyệt của cậu, thỉnh thoảng lại liếʍ một cái.
Ngày hôm sau, Nịnh Bảo bị thiếu gia liếʍ đến thức dậy, sáng sớm tiểu huyệt đã phun ra rất nhiều da^ʍ thuỷ lên mặt thiếu gia.

Bình luận

Để lại bình luận