Chương 33

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 33

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Vị dâu tây của ác quỷ
Không biết bao lâu sau, Kỷ Thừa mới dừng tay. Anh đứng dậy, lồng ngực vẫn phập phồng, nhưng ánh mắt đã trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu. Anh cúi xuống nhìn gã đàn ông nằm bất động trên vũng máu. Gương mặt lão đã nát bét, một bên mắt hỏng hoàn toàn, máu không ngừng trào ra.
Chưa chết là may cho lão.
Kỷ Thừa rút điện thoại của mình ra, bấm số. “Cảnh sát à? Trường tiểu học X, cạnh trại trẻ mồ côi. Có một vụ ấu dâm và hành hung. Gửi xe cấp cứu đến luôn.”
Anh cúp máy, thậm chí không thèm nhìn gã béo thêm một giây. Anh đi về phía Tưởng Hân. Cô vẫn đang ngồi bệt dưới đất, run rẩy ôm lấy lũ trẻ.
Anh kéo mạnh cô đứng dậy, giọng nói không một chút hơi ấm: “Về.”
Anh kéo tay cô, nhặt chiếc điện thoại của cô trên bàn, rồi không một lời giải thích, bế thốc cô lên, sải bước ra khỏi phòng học, bỏ lại ba đứa trẻ vẫn đang khóc và một gã đàn ông sắp chết.
Tưởng Hân sợ hãi, không dám nói một lời, chỉ vùi mặt vào ngực anh, cơ thể vẫn run lên không ngừng.
Trên xe, không khí đặc quánh lại. Kỷ Thừa lái xe bằng một tay, tay kia lấy khăn ướt ra, chậm rãi, tỉ mỉ lau từng vết máu dính trên kẽ móng tay mình. Anh lau như thể vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu nhất trên đời.
Sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn cả tiếng gầm thét.
Mãi đến khi xe dừng đèn đỏ, Tưởng Hân mới lí nhí nói được một câu: “Cảm… cảm ơn anh.”
Anh không đáp. Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, đường viền hàm dưới căng cứng.
Chiếc xe lao về trường Đại học Takisi. Buổi triển lãm tranh đang diễn ra vô cùng náo nhiệt. Kỷ Thừa đỗ xe, kéo Tưởng Hân ra ngoài. “Đứng yên ở đây. Không được đi đâu.”
Anh ra lệnh, rồi đi thẳng về phía siêu thị tiện lợi trong khuôn viên trường.
Tưởng Hân đứng co ro một mình. Mọi người đi qua đều nhìn cô – một cô gái nhỏ bé với đôi mắt sưng húp vì khóc. Cô tủi thân, sợ hãi, cảm thấy lạc lõng giữa khung cảnh xa lạ.
Cô cúi gằm mặt xuống, nước mắt lại bắt đầu trào ra. Cô đang mải miết lau nước mắt thì bất ngờ va phải một người.
“Ôi, xin lỗi!”
Một bàn tay thanh tú, mềm mại đỡ lấy tay cô. Một mùi hương hoa quế thanh khiết, dịu dàng xộc vào mũi. Tưởng Hân ngẩng lên.
Trước mặt cô là một người phụ nữ đẹp đến nao lòng. Mái tóc đen dài mượt mà, làn da trắng bệch gần như trong suốt, tương phản với đôi môi đỏ mọng. Cô ấy mặc một chiếc váy đen tuyền, vẻ đẹp mong manh như sương khói.
“Em không sao chứ?” Người phụ nữ mỉm cười, giọng nói cũng dịu dàng như vẻ ngoài của chị. “Mắt đỏ hoe thế này, vừa khóc à?”
Tưởng Hân bối rối, vội lắc đầu: “Không… không ạ. Em không sao.”
Người phụ nữ che miệng cười khúc khích: “Em đáng yêu quá. Là sinh viên năm nhất sao? Trông nhỏ nhắn thật.”
Chị ấy cố tình cúi xuống để nói chuyện ngang tầm mắt với cô. Sự dịu dàng ấy khiến Tưởng Hân thấy ấm lòng một chút.
“Lâm Ấm!”
Một tiếng quát đầy giận dữ, thiếu kiên nhẫn vang lên từ xa. Tưởng Hân giật mình. Người phụ nữ tên Lâm Ấm cũng thoáng giật mình, nhưng rồi chị mỉm cười với cô: “Chị phải đi rồi. Tạm biệt em nhé!”
Mái tóc đen của chị bay lên khi chị xoay người, bước về phía một người đàn ông mặc vest đang đứng cau có. Đó là một người đàn ông có ánh mắt sắc lạnh. Anh ta kéo mạnh Lâm Ấm vào lòng, ôm chặt lấy eo chị như muốn ghim chị vào người mình. Lâm Ấm dường như đã quen, chị kiễng chân, mỉm cười chỉnh lại chiếc cà vạt đang bị thắt lệch của anh ta, vỗ nhẹ lên ngực anh như dỗ dành một con thú dữ.
Tưởng Hân chợt nhận ra. Đó chính là họa sĩ Trạch Thành nổi tiếng mà cô vừa xem thông tin. Và người phụ nữ dịu dàng kia, chính là vợ anh ta.
Cô đứng ngây ngẩn nhìn theo bóng lưng họ, cho đến khi một vật gì đó lạnh lạnh, ngọt ngào chìa ra trước mặt.
Kỷ Thừa đã quay lại. Trên tay anh là một que kem dâu.
“A!” Tưởng Hân kêu lên một tiếng, đôi mắt sáng rực. Mọi sợ hãi, tủi thân dường như tan biến hết.
Anh xoa đầu cô, ánh mắt phức tạp. Con ác quỷ vừa rồi dường như đã biến mất, chỉ còn lại một Kỷ Thừa dùng que kem dâu để dỗ dành cô bé của mình.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận