Chương 33

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 33

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Ăn xong bữa sáng, Cố Nhĩ Thăng liền đi đến công ty. Vì Tang Yếu Miễu, anh đã đến muộn một giờ.

Mà Tang Yếu Miễu mới vừa về nước, không có tâm trạng làm việc gì, đành ở nhà đợi anh về.

Tang Yếu Miễu xuất ngoại học chuyên ngành quản lý khách sạn do ba Tang chọn sẵn, mục đích là để “con kế nghiệp cha”. Nhưng cô không thích học cái này, cô cảm thấy hứng thú với nghề phát thanh hơn.

Chờ buổi tối Cố Nhĩ Thăng trở về, rồi tham khảo ý kiến anh vậy.

Nằm liệt trên sô pha không nhúc nhích, Tang Yếu Miễu chơi di động một lát, mới đứng dậy, kéo hành lý vào trong phòng ngủ. Cô mở vali ra, sắp xếp từng bộ quần áo vào tủ. Đủ loại, từ màu sắc lòe loẹt đến đơn điệu, nhưng được cái khá hài hòa.

Chọn cho mình một bộ váy khá hoa hòe, kết hợp với giày cao gót, Tang Yếu Miễu nhanh chóng bước ra khỏi nhà. Lâu như vậy không trở về thành phố B, không đi dạo một vòng, sao được?

Nhưng chỉ là đi dạo thôi, không ngờ, Tang Yếu Miễu lại gặp ngay cái người mà 5 năm qua Cố Nhĩ Thăng còn chưa đụng mặt: Lôi Tử Đồng.

Tang Yếu Miễu đầy đầu mờ mịt: “…”

Rốt cuộc cô ta làm bằng gì vậy? Nam châm hút người à?

Vừa bước ra ngoài, Tang Yếu Miễu đã cảm nhận được cái nóng bức gay gắt. Ngày hôm qua lúc máy bay hạ cánh là trời sắp tối, nên cô chưa cảm nhận rõ nhiệt độ nơi đây. Hiện tại thì càng rõ ràng, rất nóng, thậm chí cô có ảo giác như mình sắp bị nhiệt nung nóng chảy.

Cách tòa chung cư mấy mét là một quán cà phê nhỏ. Tang Yếu Miễu nhìn danh sách đồ uống trên cao, xác định mình sẽ uống trà sữa. Cô trả tiền, rồi đi vào bên trong quán chờ.

Điều này khiến cho cô không chú ý tới nhân viên pha chế chính là Lôi Tử Đồng.

Cho nên, đến khi Lôi Tử Đồng mang trà sữa đặt ở trước mặt, cô mới run tay đón nhận, suýt nữa thì làm rơi cả cốc.

“…Nữ…” Cô nuốt vội chữ “chủ” vào bụng, vội sửa miệng, “Lôi Tử Đồng?”

Kỳ thật, tại thời điểm Tang Yếu Miễu tiến vào, Lôi Tử Đồng đã chú ý tới cô. Tang Yếu Miễu một chút cũng không thay đổi, khuôn mặt đào hoa, phong cảnh vô hạn. Mà cô ta, lại không còn là Lôi Tử Đồng của trước kia.

5 năm trước, trong nhà gặp phải khủng hoảng kinh tế, khiến cho cô ta đang đứng trên tầng mây bị kéo xuống vũng bùn đen tối. Cô ta phải chạy trốn cùng mẹ mình sang thành phố khác để tránh phiền phức, còn phải ăn nhờ ở đậu.

Hiện tại, cô ta trở lại thành phố B một lần nữa, nhưng vì không có bằng cấp, nên phải làm công việc vất vả này để nuôi sống bản thân.

Nhìn người đối diện, khi bước vào ngay cả một ánh mắt cũng không thèm chú ý tới mình, trong lòng cô ta thật hụt hẫng.

Nhưng cô ta không thể biểu hiện cảm xúc ra ngoài. Nhìn Tang Yếu Miễu khi nhận ra mình thì có vẻ rất kinh ngạc, cô ta nỗ lực không cho chính mình nghĩ nhiều, mỉm cười một cách điêu luyện: “Là em sao, Miễu Miễu.”

Tang Yếu Miễu sờ sờ cốc trà sữa có vài giọt nước li ti lành lạnh, vừa xấu hổ vừa khách sáo, nói một câu: “Vậy… có muốn ngồi xuống tâm sự một chút không?”

Cô nghĩ, Lôi Tử Đồng sẽ tiếp tục công việc của mình, khẳng định sẽ từ chối. Chỉ là, cô không nghĩ tới Lôi Tử Đồng lại gật đầu, rồi ngồi xuống đối diện mình.

Tang Yếu Miễu phát hiện, bản thân mình vẫn chưa đuổi kịp suy nghĩ của những nhân vật trong tiểu thuyết này. Mỗi người một kiểu, thật khó đoán.

(Cùng lúc đó, ở văn phòng làm việc, Cố Nhĩ Thăng: “Hắt xì!” Anh nghĩ, Tang Yếu Miễu đang nhớ mình. Cố Nhĩ Thăng cười vui vẻ, khiến cho nhân viên đang báo cáo sợ tới mức suýt bị trẹo cổ.)

Lôi Tử Đồng ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Em cùng Cố Nhĩ Thăng… thế nào rồi?”

Tang Yếu Miễu trong lòng “lộp bộp” một tiếng. Vừa hỏi, đã hỏi ngay Cố Nhĩ Thăng. Chậc chậc chậc.

Bình luận

Để lại bình luận