Chương 33

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 33

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nghiêm Kỷ đi tới trước chiếc gương trên tường, thuận tay bật hết tất cả camera dùng để chụp ảnh bên trong gương hai chiều, rồi thả Mộc Trạch Tê xuống.
Cánh tay cứng như sắt của Nghiêm Kỷ giam cầm vòng eo thon mềm của Mộc Trạch Tê, kéo cơ thể đang mềm ra của cô đứng dậy. Anh nắm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô, cố định đầu của cô, khiến cô nhìn về phía gương.
Cô gái ở trong gương có làn tóc mai xoăn xốc xếch dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ sắc dục, đôi môi hồng hào bị gặm cắn đỏ lên, bởi vì cô đã khóc nên khóe mắt và chóp mũi đều đỏ ửng ướt át.
Mấy cúc áo sơ mi bị rơi ra lúc giằng co ở trên xe, chỉ còn lại một cúc áo ở eo đang khó khăn giữ vạt áo lại. Nút buộc của đồ lót cũng bị cởi ra lỏng lẻo, đầu vú tròn trịa không có vật che chắn, nửa che nửa lộ, sống động như thật.
Nghiêm Kỷ đưa tay đẩy đồ lót ra, đôi vú to đầy đặn trắng như tuyết lập tức bật ra ngoài. Ngón tay dài của anh tiến về phía ngực non mềm mà anh ao ước kia, xúc cảm dưới lòng bàn tay rất mềm mại, mơn mởn mượt mà.
Bàn tay to ấm áp của người đàn ông quyến luyến ở trên vòng ngực mẫn cảm của cô, cùng với hơi thở dồn dập phía sau lưng có thể hòa tan người, eo của Mộc Trạch Tê lập tức mềm nhũn.
Hình ảnh ở trong gương, mười ngón tay của người đàn ông xoa bóp bầu ngực đầy đặn mềm mịn, xấu xa kẹp đầu vú nhạy cảm vào trong kẽ ngón tay, nhào nặn, ngón tay dài khép lại kẹp chặt đầu vú nhạy cảm.
“Ưm…”
Khát vọng dâng trào bên trong đáy quần Nghiêm Kỷ đặt trên mông nhỏ của Mộc Trạch Tê, như có như không đụng vào cô, giọng nam trầm thấp như tiếng nước giống như tra hỏi, mang cảm giác ngột ngạt vang lên bên tai.
“Tôi là ai?”
Mộc Trạch Tê đần độn mơ hồ, thông qua gương, cô nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông nguy hiểm phía sau mình đang giấu trong bóng tối, nức nở nói: “Hu hu… ác ma…”
Nghiêm Kỷ nghe thấy bỗng cười lên một tiếng, từ phía sau cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê ngửa về sau, cúi đầu mạnh mẽ cắn lấy đôi môi hồng hào của cô: “Không sai, tôi là ác ma đến kéo cậu vào địa ngục.”

Hai tay Nghiêm Kỷ, một tay vừa vuốt ve đùa bỡn bầu ngực, một tay trơn tru luồn qua váy, vén quần lót cô lên. Cách lớp quần lót mỏng manh, ngón tay thon dài không ngừng cọ xát, kéo khe nhỏ hẹp ướt át kia ra.
Cơ thể mềm nhũn của Mộc Trạch Tê không ngừng run rẩy. Cô ngượng ngùng kẹp chặt hai chân, đôi tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay Nghiêm Kỷ: “Đừng, đừng mà.”
Nghiêm Kỷ không để ý, vẫn không ngừng động tác.
Mộc Trạch Tê say rượu, cả người vốn tê dại mềm nhũn, bây giờ lại bị Nghiêm Kỷ âu yếm gợi tình như vậy, anh lướt đến đâu là cô cảm thấy tê dại đến đấy. Cô khẽ rên, bụng dưới đột nhiên nóng lên, chỉ trong chốc lát mà quần lót đã ướt nhẹp.
Nghiêm Kỷ tóm cái ghế gần đó, ném Mộc Trạch Tê ngồi lên ghế rồi tách hai chân cô ra. Dâm thủy trong suốt thấm vào quần lót, có thể thấy mơ hồ hình dạng của hoa huyệt.
Nghiêm Kỷ muốn tự tay cởi quần lót nhưng lại bị Mộc Trạch Tê giữ lại, cô lắc đầu từ chối, cơ thể rụt vào lưng ghế dựa.
“Buông tay, không được cử động.”
Mộc Trạch Tê vốn luôn sợ hãi Nghiêm Kỷ, từ trong tiềm thức, cô đã e ngại anh, bây giờ cô càng không đủ dũng khí để từ chối, mà cũng chẳng dám động đậy, chỉ đành trơ mắt nhìn Nghiêm Kỷ tụt quần lót của mình xuống.
Sau khi quần lót được cởi, huyệt nhỏ mềm mịn non nớt lộ ra. Hình dạng xinh xẻo trơn nhẵn, cánh hoa căng tràn nở rộ, khe nhỏ ở phía dưới càng mịn màng hơn nữa.
Đây là lúc Nghiêm Kỷ thật sự nhìn kĩ huyệt nhỏ của Mộc Trạch Tê. Cơ thể Mộc Trạch Tê mềm mại trắng trẻo, khe nhỏ chật hẹp kia cũng non mềm căng mọng, chẳng khác nào đóa hoa e ấp trong nụ đợi ngày nở bừng.
Nghiêm Kỷ bất giác liếm môi, muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa.
Anh để đôi chân trắng trẻo của Mộc Trạch Tê vắt lên hai tay vịn của ghế, khiến cơ thể cô phơi bày trước mắt anh. Dưới ánh đèn sáng trưng, dáng vẻ cắn môi khóc nức nở của cô được ánh sáng bao phủ, da thịt trơn láng như được phủ một tầng sương trắng.
Nghiêm Kỷ thầm than trong lòng, cuối cùng mình có thể ăn miếng bánh trắng mịn này rồi.
Ngón tay thon dài vươn ra, sờ mó khe hẹp căng mịn mềm mại của Mộc Trạch Tê. Kế tiếp, anh duỗi ngón tay đẩy nụ hoa, đóa hoa nhỏ xinh tuyệt đẹp cứ thế nở rộ ngay trước mắt anh.
Cánh hoa mềm mại đã sớm ướt đẫm vì vừa bị trêu chọc trước đó; huyệt nhỏ chảy dâm thủy, giống như mật hoa thơm ngát ngọt ngào thấm ra từ phần nhụy.
Đẹp thật đấy, lại còn ngọt nữa.
Dưới ánh mắt nóng rực của Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, cô ngượng ngùng vươn tay che lại huyệt nhỏ của mình. Đang xem cảnh đẹp lại bị bàn tay trắng như ngọc ngăn cản, Nghiêm Kỷ hơi cau mày nhìn Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê nước mắt lưng tròng rúc vào ghế sofa, hai chân bị ép tách ra vắt lên hai bên tay vịn, kiên quyết che chở chút “riêng tư” cuối cùng trên cơ thể mình.
Nghiêm Kỷ đột nhiên nhớ lại, Mộc Trạch Tê giống như hồi nhỏ, dù bị ức hiếp chỉ dám rơi nước mắt chứ không dám kêu khóc. Ví như bây giờ, rõ ràng cô không muốn nhưng cùng lắm chỉ dám đưa tay che lại nơi riêng tư nhất trên người mình.
Trông cô tội nghiệp như vậy, Nghiêm Kỷ càng nảy sinh ý muốn chà đạp cô, anh thích làm cho Mộc Trạch Tê khóc.
Nghiêm Kỷ biết mình vốn là trai hư.
Anh dọa cô: “Không chỉ muốn ngắm mà còn muốn sờ, muốn liếm, muốn cắm vào. Buông tay ra.”
Nghiêm Kỷ bế Mộc Trạch Tê lên chiếc giường mềm mại, để cô ngồi lên côn thịt của anh, để cô tự cọ xát. Cánh hoa non mềm dán vào côn thịt cứng ngắc, cộng với sự va chạm ướt át, cọ khiến âm đế nhạy cảm trở nên tê dại ngứa ngáy.

Bình luận (0)

Để lại bình luận