Chương 33

“Ừm.” Lâm Duyệt đưa tay vuốt ve khuôn mặt hơi hơi nồng mùi rượu của Hứa Nhất Đình, động tác quen thuộc mà thân mật: “Hứa Nhất Đình. ”

Hứa Nhất Đình nghĩ, hiện tại nhất định là anh đã uống say, cho nên mới nhìn thấy Lâm Duyệt tới gần như vậy. Trong ấn tượng, Lâm Duyệt luôn tránh anh không kịp, chưa bao giờ muốn dính líu đến anh. Nhưng Lâm Duyệt trước mắt lại nguyện ý nhìn chăm chú vào anh, nguyện ý đưa tay chạm vào anh, cô đứng trước mặt anh, chỉ cần một cái kéo nhẹ là có thể ôm cô vào lòng.

Hứa Nhất Đình nhớ tới những giấc mơ anh đã từng mơ, trong mộng bọn họ là đôi tình nhân đẹp nhất, bọn họ từng chơi đùa trong khuôn viên trường trung học, từng nắm tay nhau trong khuôn viên trường đại học, từ trung học cơ sở đến trung học rồi đến đại học, Lâm Duyệt vẫn luôn ở bên cạnh anh, anh sẽ ôm cô, hôn cô, sẽ thân mật gọi cô là Tiểu Duyệt, mà cô cũng sẽ thân mật đáp lại anh…

“A Nhất.”

Bóng dáng trong mộng cùng Lâm Duyệt trước mắt chồng chéo lên nhau, Hứa Nhất Đình đã không phân biệt được rốt cuộc đây là thật hay là mộng cảnh.

“A Nhất, anh thích em, đúng không?”

Lâm Duyệt hỏi, ngữ khí gần như đã rõ sự thật. Ánh mắt cô nhìn Hứa Nhất Đình mang theo bi thương.

“Anh yêu em.” Hứa Nhất Đình đáp lại như trong mộng: “Tiểu Duyệt, anh yêu em. ”

Lâm Duyệt cười, cười cười lại rơi nước mắt: “Bức thư tình 8 năm trước là viết cho em. Anh không nhìn nhầm người, anh chỉ nhầm tên thôi. ”

Hứa Nhất Đình gật đầu.

“Tất cả những gì anh thích luôn là em. Ngay cả khi em tránh anh, tránh những người quen biết anh, tránh 8 năm chúng ta gắn bó với nhau, em vẫn không thể thay đổi tình yêu và cái chết của anh. Anh sẽ yêu em, dĩ nhiên đó cũng là định mệnh sao? ”

Lâm Duyệt không biết hiện tại tâm tình của cô là gì. Sau khi chứng kiến Hứa Nhất Đình chết lần thứ tư, cô đã hiểu rõ, sự tồn tại của cô chính là một phần trong số phận của Hứa Nhất Đình, cho nên bất kể cô có thay đổi quá khứ của hai người như thế nào, chỉ cần cô còn tồn tại, Hứa Nhất Đình chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi số phận chết chóc đã định trước. Vậy thì có thể làm cho Hứa Nhất Đình đổi vận mệnh chỉ có một phương pháp…

“Anh biết gì không? Còn nửa giờ nữa, anh sẽ chết vì tai nạn xe. “Nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Hứa Nhất Đình, Lâm Duyệt cười càng thêm bi ai: “Em tận mắt nhìn thấy anh chết trước mặt em bốn lần. ”

“Lần đầu tiên anh cùng em đang trên đường trở về trường học, chúng ta đã kỷ niệm tám năm quen biết. Anh nói sẽ chuẩn bị hoa và nhẫn, sau khi tốt nghiệp sẽ cưới em. Sau đó đột nhiên có một chiếc xe tải lớn mất kiểm soát, anh chỉ kịp đẩy em ra, nhưng anh đã bị đụng đến máu và thịt mơ hồ. ”

“Em đã quay trở lại quá khứ, trở lại trước khi tai nạn xe hơi xảy ra. Lần thứ hai em đẩy anh ra trước. Chúng ta tránh được chiếc xe tải mất kiểm soát đó, em tưởng anh sẽ ổn thôi, nhưng… Hàng hóa đổ ập xuống, anh lo bảo vệ em dưới thân, thế rồi anh bị hàng hóa đè chết. ”

“Vì vậy, em quay trở lại quá khứ lần nữa, trở lại buổi sáng ngày Valentine. Em nghĩ rằng em không cho phép anh đi ra ngoài, anh sẽ không bị tai nạn xe. Em đã nhốt anh trong ký túc xá cả ngày, nhưng ngay trước khi tai nạn xe xảy ra, anh đã ra ngoài vì em. Lần thứ ba anh chết trước mặt em, anh vẫn ôm em trong tay. ”

“Vì vậy, em đã trở lại quá khứ lâu hơn, em đã trở lại ngày Valentine mà em lần đầu tiên gặp anh tám năm trước đây. Em đã không mở bức thư tình của anh, không tìm anh, chúng ta trở thành một người lạ không quen biết với nhau. Tám năm qua em đã trốn tránh anh, không muốn có bất kỳ sự liên hệ nào với anh, bởi vì em sợ, em sợ rằng một khi chúng ta biết nhau, số phận sẽ trở lại như ban đầu. Em không muốn bản thân mình đi vào cuộc sống của anh, nó lại đưa anh đến cái chết một lần nữa. ”

Bình luận

Để lại bình luận