Chương 33

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 33

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Ghen Tuông Nơi Sân Vận Động
Đại học A hôm nay chìm trong không khí sôi động của Đại hội thể thao mùa xuân thường niên. Cờ hoa rợp trời, tiếng loa phát thanh vang vọng, và tiếng hò reo của sinh viên tạo nên một bản hòa ca náo nhiệt. Tuy nhiên, ở giảng đường khu C, lớp học Kinh tế học phương Tây của Ngôn Hi lại mang một bầu không khí trầm lắng đối lập.
Hôm nay lớp vắng hơn thường lệ, phần lớn sinh viên đã trốn đi xem thi đấu. Ngôn Hi đứng trên bục giảng, cố gắng tập trung vào bài giảng nhưng tâm trí cô thỉnh thoảng lại trôi về cuộc gọi video đầy ám muội đêm qua. Hình ảnh Văn Sâm thở dốc, ánh mắt rực lửa và những lời nói hư hỏng của cậu vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến gò má cô nóng ran mỗi khi nhớ lại.
Tiếng chuông báo hết giờ vừa vang lên, Ngôn Hi vội vã thu dọn giáo án, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này để tìm một chốn yên tĩnh.
Điện thoại trong túi rung lên. Một tin nhắn từ Văn Sâm: [Chị Ngôn Hi, mau tới sân vận động. Vị trí 151, hàng ghế đầu tiên, em đã dành riêng cho chị rồi đấy. Đừng để em đợi.]
Ngôn Hi cắn môi, ngón tay lướt trên màn hình định trả lời thì một cuộc gọi khác chen ngang. Là mẹ cô.
“Alo, mẹ ạ?”
“Ai da, Hi Hi à! Con tan dạy chưa? Thật là trùng hợp quá, hôm nay giáo sư Lý cũng có tiết ở trường con. Mẹ vừa nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy rất nhiệt tình, nói đang đợi con ở nhà ăn giáo viên. Con dạy xong thì mau qua đó gặp mặt người ta một chút đi!” Giọng mẹ Ngôn sang sảng, đầy hào hứng.
Ngôn Hi nhíu mày, cảm giác bất lực dâng lên: “Mẹ, con đang có việc bận…”
“Bận cái gì mà bận! Dời lại hết cho mẹ! Con đã quên tối qua mẹ nói gì rồi sao? Chuyện chung thân đại sự là quan trọng nhất. Giáo sư Lý người ta là người có học thức, gia cảnh tốt, lại thành ý như vậy, con đừng có mà làm cao. Đừng để mẹ phải xấu hổ với dì Vương! Nghe lời mẹ, đi gặp ngay đi!”
Sự nghiêm khắc và áp đặt trong giọng nói của mẹ khiến Ngôn Hi không thể chối từ. Cô thở dài thườn thượt, biết rằng mình không thể tránh né được nữa. Đành phải đi gặp một lát rồi tìm cớ rút lui vậy.
Cô nhắn nhanh một tin cho Văn Sâm: [Tôi phải ghé qua văn phòng nộp tài liệu một chút, lát nữa sẽ qua sau.]
Gửi tin xong, cô ôm sách vở đi về phía nhà ăn giáo viên, trong lòng nặng trĩu.
Nhà ăn lúc này chưa đến giờ cao điểm nên khá vắng vẻ. Vừa bước vào cửa, Ngôn Hi đã thấy một người đàn ông đeo kính, mặc sơ mi chỉnh tề đứng dậy vẫy tay về phía cô. Đó chính là giáo sư Lý – đối tượng xem mắt mà mẹ cô đã sắp đặt. Nhìn anh ta toát lên vẻ tri thức, nho nhã, khoảng ngoài ba mươi tuổi, đúng chuẩn mực của một giảng viên đại học.
“Cô Ngôn, ở đây!” Giáo sư Lý mỉm cười thân thiện.
Ngôn Hi miễn cưỡng bước tới, gật đầu chào xã giao: “Chào anh. Xin lỗi, tôi chỉ có thể nói chuyện vài câu rồi phải đi ngay, hôm nay…”
“Thưa ngài, món ăn của ngài đây ạ.” Người phục vụ cắt ngang lời cô, bưng ra một khay thức ăn thịnh soạn với bốn món mặn và một món canh nóng hổi.
Giáo sư Lý nhân cơ hội đó, mỉm cười ôn hòa: “Dù sao cũng đã đến rồi, hay là cô Ngôn cứ ngồi xuống dùng bữa đạm bạc với tôi đi. Ăn xong rồi đi cũng chưa muộn. Tôi sẽ giải thích với mẹ cô sau, đảm bảo bà sẽ không trách cô đâu.”
Sự lịch sự và chu đáo của anh ta khiến Ngôn Hi khó lòng từ chối thẳng thừng. Cô đành ngồi xuống, giữ khoảng cách lễ phép.
“Cô nếm thử món này xem, là đặc sản của nhà bếp hôm nay đấy.” Giáo sư Lý nhiệt tình gắp thức ăn vào bát cho cô.
Ngôn Hi nhìn miếng thịt trong bát, dạ dày co thắt lại. Cô mắc chứng sạch sẽ nhẹ, không quen ăn đồ người lạ gắp, nhất là khi đôi đũa của anh ta đã chạm vào miệng. Cô chỉ ngồi im, không động đũa, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giáo sư Lý thấy cô lạnh lùng nhưng không hề phật ý, trái lại còn tỏ ra thích thú. “Danh hiệu ‘băng sơn mỹ nhân’ của cô Ngôn quả nhiên không sai. Nhưng mà, dù cô chỉ ngồi im lặng như thế này cũng đủ khiến người khác phải xao xuyến.”
Ngôn Hi ngước mắt lên nhìn anh ta một cái, ánh mắt vô cảm. Nhưng trong mắt người đàn ông đối diện, cái nhìn đó lại trở nên e lệ và đầy tình ý.
“Thực ra, buổi gặp mặt hôm nay không hoàn toàn là do người khác giới thiệu. Là tôi đã chủ động nhờ dì Vương bắt cầu.” Giáo sư Lý đẩy gọng kính, giọng nói trầm ấm hơn, “Từ ngày cô Ngôn mới về trường công tác, tôi đã chú ý đến cô rồi. Chỉ là mọi người đồn rằng cô xinh đẹp thế này chắc chắn đã có chủ, nên tôi không dám đường đột…”
Ngôn Hi nghe những lời tán tỉnh sáo rỗng ấy, trong đầu lại hiện lên hình ảnh một chàng trai trẻ trung, rực rỡ dưới ánh mặt trời, người luôn gọi cô là “chị” với chất giọng đầy chiếm hữu. Sự so sánh khập khiễng ấy khiến cô càng thêm chán ngán buổi gặp mặt này.
Đúng lúc đó, bên ngoài nhà ăn vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. Một nhóm nam sinh mặc đồng phục bóng rổ mồ hôi nhễ nhại đang đi tới, cười nói rôm rả.
“Ha ha, vừa rồi thằng nhóc lớp 2 kia buồn cười thật, chạy đến đích mà chân xoắn quẩy vào nhau.”
“Đáng đời, yếu nhớt như thế làm sao so được với Sâm ca của chúng ta. Cậu có thấy đám con gái hò hét muốn vỡ cả sân vận động không?”
“Sâm ca, nước đây!”
Một chai nước khoáng lạnh được ném về phía chàng trai đi giữa. Văn Sâm bắt lấy nó bằng một tay, động tác dứt khoát và điêu luyện. Cậu vừa chạy xong 3000m, mồ hôi ướt đẫm mái tóc đen, chảy dọc theo thái dương xuống cổ, làm chiếc áo thi đấu dính sát vào cơ thể, lộ ra những múi cơ hoàn hảo.
Văn Sâm ngửa cổ uống một hơi cạn sạch nửa chai nước, yết hầu chuyển động đầy nam tính. Đang định quay đi, ánh mắt cậu vô tình quét qua cửa kính nhà ăn.
Bước chân cậu khựng lại.
Bóng dáng ấy… dù có hóa thành tro cậu cũng nhận ra.
Ngôn Hi đang ngồi đó, đối diện với một người đàn ông lạ mặt. Dù không nhìn rõ biểu cảm, nhưng cái cách người đàn ông kia cười nói, ánh mắt dán chặt lên người cô khiến máu trong người Văn Sâm sôi lên sùng sục.
“Rắc!”
Chai nước nhựa trong tay cậu bị bóp nát, méo mó thảm thương. Sắc mặt Văn Sâm tối sầm lại, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống âm độ.
“Sâm ca, sao thế…” Đám bạn ngơ ngác hỏi.
Văn Sâm không trả lời, cậu ném mạnh chai nước vào thùng rác, sải bước dài tiến thẳng vào nhà ăn với khí thế của một cơn bão sắp ập tới.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận