Chương 330

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 330

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Trần Hoài Tự dán sát vào má cô, âm thanh rất thấp, tiếng thở hổn hển tê dại rót vào tai Ngôn Trăn: “Bên ngoài đang mưa, bên trong bảo bối cũng đang mưa.”
Nói xong, giống như để chứng minh cách nói của mình, anh thong thả rút côn ŧᏂịŧ ra, miệng huyệt chậm rãi phun ra cự vật, kéo theo chất lỏng trong nhỏ xuống từ thân gậy, thấm ướt ga giường.
Bởi vì cô cắn rất chặt, lúc côn ŧᏂịŧ hoàn toàn rút ra, huyệt đạo vang lên tiếng không khí nhỏ nhẹ, như đang trống rỗng than thở.
“Bảo bối nghe thấy không?” Anh nắm dươиɠ ѵậŧ đè trước miệng huyệt, qυყ đầυ không ngừng ma sát thịt mềm đỏ nhạt, muốn vào nhưng không vào, “Thanh âm vừa rồi khi anh rút ra.”
Cô như lọt vào trong sương mù, thở hổn hển lại gọi vài câu anh trai.
Anh đè cô xuống, ưỡn lưng cắm từng chút một vào trong huyệt, thịt huyệt quấn chặt bị côn ŧᏂịŧ thô cứng chậm rãi đẩy ra, tiếng nước ẩm ướt vang lên, so với âm thanh phát ra khi hôn môi còn da^ʍ mỹ hơn.
Cứ như vậy toàn bộ gốc rễ chậm rãi đâm chọc vài cái, tiếng nước bị kéo dài, trong ánh sáng mờ mờ sớm mai cực kỳ rõ ràng.
“Ga giường ướt hết rồi, bảo bối.” Giọng anh khàn khàn, thở hổn hển cười nhẹ, “Nhạy cảm quá.”
Đồng thời, anh ưỡn lưng, qυყ đầυ nặng nề thúc vào cửa tử ©υиɠ, cô run giọng ngâm nga một tiếng, thắt lưng run rẩy mềm nhũn xuống, được anh lấy tay đỡ lấy.
Ngôn Trăn bị anh chậm rãi đút vào cảm giác nửa vời không tới, hoài nghi anh đang cố ý tra tấn mình, mặt chôn ở trong gối hừ loạn, thở hổn hển kêu không muốn làm nữa, dùng cả tay lẫn chân muốn bò về phía trước, anh lại kéo eo cô trở về, dươиɠ ѵậŧ một lần nữa kín kẽ khảm vào trong hoa huyệt, phát ra tiếng da thịt bạch bạch vang dội.
“Không làm thế nào được.” Trần Hoài Tự lật cô lại, ôm lấy cô ngồi trong lòng, cử động thắt lưng phát lực, vừa gấp vừa nặng đâm lên trên.
Bất thình lình bị đâm mạnh, Ngôn Trăn phản ứng không kịp, thoáng chốc đã choáng váng hoa mắt, ôm bả vai anh không ngừng thở hổn hển, huyệt nhỏ bị giày vò đến bủn rủn, thân thể run rẩy, hai chân kẹp lấy thắt lưng anh không ngừng đạp loạn.
“Chồng… Chồng ơi chậm một chút… Ưm a… Thật sâu quá…” Thanh âm Ngôn Trăn xen lẫn tiếng khóc nức nở, “Chịu không nổi… Thật sự chịu không nổi… Anh trai… Anh Hoài Tự…”
Anh cắn vành tai cô, khàn giọng trêu chọc bên tai nhỏ, thấp giọng thở dốc: “Chỗ nào không chịu nổi? Là chỗ này sao?”

Bình luận

Để lại bình luận