Chương 332

Trần Hoài Tự vẫn duy trì tư thế lúc trước, cánh tay ôm cô, không nhúc nhích, không đánh thức giấc ngủ của cô.
Cô dán lên hôn cằm anh, lại hôn lên khóe môi anh hai cái, đột nhiên nhớ tới cái gì: “Bưu thϊếp đưa đến chưa?”
“Đưa đến rất sớm rồi, ở trong thư phòng.” Trần Hoài Tự nói, “Em nói không được xem, anh còn chưa xem.”
Ngôn Trăn đứng dậy, giẫm dép lê vào thư phòng lấy ra, lại chạy về phòng khách, thấy Trần Hoài Tự đang chậm rãi hoạt động cánh tay, hẳn là vừa mới bị cô gối lên ngủ mới tê dại.
Đã như vậy còn không chịu đánh thức cô.
Ngôn Trăn ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh xem đi.”
Cô cho anh xem mặt chính diện của tấm bưu thϊếp, là dải ngân hà xinh đẹp ban đêm của Xuyên Tây, được máy ảnh chụp lại, đóng khung trong tờ bưu thϊếp này.
Xem xong mặt trước, cô lại chậm chạp không lật, mà hỏi anh: “Có muốn đoán xem mặt sau em viết cái gì không?”
Trần Hoài Tự trầm ngâm: “Ừm… chúc anh công tác thuận lợi?”
Từ việc Ngôn Trăn hàng năm tặng quà sinh nhật cho anh, anh đoán lúc ấy, xét quan hệ của bọn họ, tám mươi phần trăm chỉ là lời khách sáo.
Cô không nói gì, chỉ lật tấm bưu thϊếp lại, trên mặt giấy trắng xóa có nét chữ màu đen thanh tú:
Trần Hoài Tự,
Trời sao rất đẹp, nếu có cơ hội, lần sau lại cùng nhau xem đi.
Từ: Ngôn Trăn
Trần Hoài Tự giật mình, ngước mắt nhìn Ngôn Trăn.
Cô mím môi: “Không lừa anh, là lời thật lòng của em.”
Lúc ấy, Ngôn Trăn cầm bút, suy tư hồi lâu, cuối cùng viết xuống những lời này.
Gặp nhau bên đống lửa, ôm một túi lớn điểm tâm ngọt ngồi trong xe, dưới bầu trời sao lãng mạn, giữa cánh đồng bát ngát vô biên, lần đầu tiên cô sinh ra suy nghĩ muốn có quan hệ với anh, ý nghĩ rất mãnh liệt.
Có lẽ chính là từ một khắc kia, tâm tình của của bắt đầu thay đổi, nguyện ý thử chậm rãi gỡ xuống lớp ngụy trang khẩu thị tâm phi, thành thật phơi bày bản thân trần trụi.
Lúc chọn quà lưu niệm ở chợ thị trấn nhỏ, cô đi lòng vòng, không biết nên mua cái gì cho Trần Hoài Tự, xem qua nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng chọn tặng anh một mảnh sao trời.
Tuy rằng không có chấn động như khung cảnh bọn họ tận mắt chứng kiến, nhưng cô nghĩ, cùng anh làm một ước định.
Nếu có cơ hội, lại cùng nhau đi xem đi.
Chỉ hai chúng ta thôi.
Phòng khách yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người chậm rãi giao thoa.
Ngôn Trăn hỏi anh: “Món quà này, anh thích không?”
Anh cúi đầu nhìn tấm bưu thϊếp, lại ngẩng đầu nhìn gò má ửng đỏ của cô, chậm rãi mà rõ ràng mở miệng: “Cảm ơn bảo bối, anh rất thích.”
Chân tình của cô, là bảo vật vô giá.
Anh may mắn có được, quả thực là người may mắn nhất trên thế giới này.
Ngôn Trăn nhào vào trong lòng anh: “Không được đắc ý vênh váo, anh phải tiếp tục đối tốt với em, đặc biệt đặc biệt tốt, biết không?”
Anh hôn trán cô: “Đây không phải hứa hẹn, đây là bản năng.”
“Thật đáng tiếc, hôm nay trời mưa.” Trần Hoài Tự nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút tiếc nuối, “Nếu không tối nay dẫn em đi ngắm sao.”
“Sau này còn nhiều thời gian.” Cô mặc sức tưởng tượng, “Em còn muốn cùng anh đi xem cực quang.”
“Ừm.” Anh cười, giọng nói dịu dàng, “Chúng ta còn nhiều thời gian.”
Trong suốt quãng đời còn lại, họ có một khoảng thời gian rất dài để cùng nhau ngắm sao, cùng nhau làm tất cả mọi chuyện.
Tương lai mỗi một ngày, đều là hành trình mới, hạnh phúc tương lai.
——

12 / 12

Bình luận

Để lại bình luận