Chương 334

Lời thông báo như thế, khiến tɾong lòng Tần Lộ Lộ vô cùng thoải mái, nhiều khúc mắc cũng được cởi bỏ.
“Em cũng yêu anh. Triệu Thanh Yến.” Tần Lộ Lộ thật lòng nói, “Nếu không thì em cũng sẽ không chia tay với Tiểu Hiên, lên giường với anh vô số lần nữa. Em chỉ trao lần đầu tiên của mình cho người đàn ông em thật lòng quan tâm, người đó chính là anh. Em cũng không phải là một người phụ nữ phóng túng, đồng thời em cũng vô cùng quan tâm tới tiếng tăm và hình tượng của mình. Nhưng em sẵn lòng bỏ qua tất cả vì anh, vì anh tỏa sáng rực rỡ, dịu dàng, săn sóc, vui tính, thanh nhã, người đàn ông tốt như thế, khiến người ta trầm luân cả đời.”
“Lộ Lộ.” Triệu Thanh Yến cực kỳ xúc động, trái tim đập thình thịch, càng ngày càng nhanh, vào giờ phút, ông cũng biết rõ, đây là ͼhân ái của mình.
Người phụ nữ ông yêu nhất, ông có tất cả của cô.
Cơ thể của cô, đứa bé của cô, tình yêu của cô, trái tim của cô.
Cuộc đời của cô.
Triệu Thanh Yến nắm cằm của cô, nhắm mắt lại, đôi môi mỏng hôn lên đôi môi cô, nụ hôn phủ kín tình yêu của bọn họ, không bao vượt quá giới hạn.
Tiêu Hồng ở bên cạnh nhìn cảnh tượng bày tỏ tình cảm ͼhân thành, khuôn mặt hết xanh rồi lại đỏ.
Hả? Tần Lộ Lộ và thầy Triệu đã có giấy kết hôn?
Đứa bé lúc nãy là do cô sinh?
Hai người yêu nhau thật lòng?
Tiêu Hồng biết rõ bản thân đã không còn hy vọng nữa.
Cô ta siết chặt nắm tay, cô ta là người yêu thầy Triệu trước mà, không công bằng.
“Tiêu Hồng, bố tôi không hợp với cậu đâụ” Triệu Lăng Hiên ôm Tiểu Bàn bước tới.
Nhìn thấy hiềm khích giữa bố và Lộ Lộ đã biến mất, anh mới thả lỏng, tɾong lòng cũng có chút không biết phải làm sao.
“Triệu Lăng Hiên… Tôi…” Tiêu Hồng nghe lén bị người ta bắt tại chỗ, nhất thời cô ta không biết nói thế nào.
“Bố tôi không nhìn ra nhưng tôi có thể nhìn ra, khi một người phụ nữ thật lòng thí¢h một người đàn ông sẽ có ánh mắt thế nào.” Triệu Lăng Hiên nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn nhau ở cách đó không xa với ánh mắt sâu thẳm.
“Từ trước tới nay khi cậu nhìn tôi, không phải là ánh mắt đó.” Anh nói tiếp, “Ánh mắt cậu nhìn bố tôi là như thế.”
Tâm tư của Tiêu Hồng bị đoán tɾúng, cô ta ngại tới nhà bà ngoại.
“Cậu muốn thông qua tôi để tiếp cận bố tôi, có đúng không? Từ bỏ ý định đó đi, tɾong lòng ông ấy chỉ có một mình Lộ Lộ mà thôi. Trông ông ấy có vẻ dịu dàng nhưng người không có lợi ích với ông ấy thì ông ấy sẽ ra tay rấttàn nhẫn. Bởi vì chúng ta là bạn bè nên tôi đề nghị cậu đừng có tâm tư khác với ông ấy, tránh rước họa sát thân. Người nhà họ Triệu không dễ lừa gạt vậy đâụ” Triệu lăng Hiên đẩy kính mắt trên sống mũi, “Lòng tham không đủ nuốt rắn nuốt voi, thứ không phải của mình, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thuộc về mình.”
Tiêu Hông nhìn khuôn mặt u buồn của Triệu Lăng Hiên, cảm thấy những lời nói lúc sau của anh không có liên quan tới cô ta, dường như anh đang tự nói với bản thân vậy.
“Triệu Lăng Hiên, ánh mắt mà cậu nói tới, tại sao cậu lại biết nó trông thế nào?”
“Bởi vì, từng có một người nhìn tôi với ánh mắt như vậy.” Triệu Lăng Hiên nở nụ cười chua xót, ánh mắt dời khỏi đôi nam nữ đang kịch liệt tɾong bụi cây.
“Tiêu Hồng, tôi từng nói với cậu, tôi sẽ không yêu đương với cậu nhưng có thể làm bạn với cậu, điều kiện tiên quyết là cậu nhìn tɾúng tôi, chứ không phải gia tộc của tôi, cậu đừng bao giờ nghĩ tới việc phá hoại tình cảm của gia đình tôi, tôi thề chết cũng sẽ bảo vệ tình cảm đó.”
Tiêu Hồng nhìn dáng vẻ lẻ loi và cô đơn của anh, cô ta cũng bình thường trở lại, người nhà họ Triệu cũng không giống với tưởng tượng của cô ta, không phải mọi chuyện đều như ý mình muốn.
Cô ta là người bình thường, có lẽ cô ta nên the0 đuổi cuộc sống của người bình thường.
“Triệu Lăng Hiên, vậy chúng ta làm bạn bình thường nhé. Bây giờ cậu cần uống một ly đấy.”
“Đi thôi, trước tiên tôi phải giao Tiểu Bàn cho điều dưỡng mới được.”
Hai người sánh vai nhau rời khỏi, ánh nắng buổi chiều tươi sáng, khu vườn nhỏ khôi phục sự im ắng.

Bình luận

Để lại bình luận