Chương 334

Nửa giờ sau, Ngôn Chiêu không thể nhịn được nữa, ném Ngôn Trăn ra khỏi phòng bếp.
Đồ ăn như này cũng chỉ có Trần Hoài Tự mới có thể ăn được.
“Là do anh quá kén chọn!” Ngôn Trăn tức giận, “Cha cũng nói ăn ngon!”
Trình độ cưng chiều con gái của Đoạn Chinh cũng không thua kém gì: “Quả thật ăn rất ngon.”
“Được.” Ngôn Chiêu giơ tay đầu hàng, “Hai người ỷ số đông, con nhận thua.”
Khi ba người ở trong bếp cười ầm ĩ, cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Ngôn Trăn vội vàng thò đầu nhìn, Ngôn Huệ đoan trang đi xuống cầu thang, thần sắc dịu đi không ít so với trước khi vào thư phòng.
Trần Hoài Tự theo sát phía sau, bước chân không nhanh không chậm.
Cô đi lên phía trước, muốn hỏi anh kết quả thế nào, nhưng lại không muốn biểu hiện quá vội vàng trước mặt Ngôn Huệ, vì thế cố gắng giả vờ bình tĩnh, chậm rãi đi tới bên cạnh Trần Hoài Tự.
Ngôn Huệ đã sớm nhìn thấu, chỉ bỏ lại một câu: “Sắp ăn cơm tất niên rồi.”
Nói xong, bà đi qua bên cạnh bọn họ, để cho hai người có không gian riêng.
Thấy mẹ mình đã đi xa, Ngôn Trăn sốt ruột kéo góc áo anh: “Thế nào vậy anh?”
Trần Hoài Tự lấy từ trong túi ra một bao lì xì thật dày, cô sửng sốt một chút: “Đây là…”
“Bác gái cho.” Anh ôm cô vào lòng, cằm chống lêи đỉиɦ đầu cô, giọng nói mang theo nụ cười.
Con gái dẫn bạn trai tới cửa, làm cha mẹ, tặng bao lì xì làm quà gặp mặt là quy củ ở Ninh Xuyên. Mà Ngôn Huệ nguyện ý làm chuyện này, ít nhất chứng tỏ, bà tán thành Trần Hoài Tự.
Vui sướиɠ khổng lồ bao phủ Ngôn Trăn, cô nhìn nhìn bao lì xì, ngẩng đầu hỏi: “Hai người đã hàn huyên những gì vậy?”
“Chỉ là công việc thôi, còn có chút việc nhà.” Trần Hoài Tự nói, “Không làm khó anh, em yên tâm.”
Cô hôn lên cằm anh một cái: “Em biết anh có thể mà, chồng em tuyệt nhất.”
Anh cúi đầu, ôm lấy gương mặt cô, chính xác hôn xuống.
Cuộc trò chuyện của anh và Ngôn Huệ đương nhiên không có đơn giản như vậy, một năm này anh quả thật làm rất khá, nhưng đây chỉ là bắt đầu, Ngôn Huệ yêu cầu anh dùng toàn bộ tài sản đảm bảo, đưa ra hứa hẹn, vĩnh viễn không phản bội Ngôn Trăn, vĩnh viễn không phụ tình cảm của cô.
Nhưng Ngôn Trăn không cần biết những điều này, bởi vì sẽ không có ngày đó.
Náo nhiệt ăn xong cơm tất niên, Ngôn Trăn dắt Trần Hoài Tự lên lầu, đi vào một căn phòng.
Lúc này Trần Hoài Tự mới biết, hóa ra cô có một căn phòng đặc biệt chất đống quà người khác tặng.

Bình luận

Để lại bình luận