Chương 336

Bóng đêm trống rỗng, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thanh âm như nước trầm thấp chảy xuôi.
“Hy vọng tất cả mọi thứ trong cuộc sống của em có thể tỏa sáng như những bông hoa nở rộ này. Mong em luôn tự do, thoải mái, tận hưởng cuộc sống và nắm giữ tương lai của chính mình.”
Anh đọc xong thiệp chúc mừng, gấp lại, thấp giọng bổ sung một câu lúc ấy không viết vào: “Còn anh sẽ vĩnh viễn yêu em.”
Món quà sinh nhật trước mặt này, không chỉ là chứng kiến sự trưởng thành của cô, cũng là sự lột xác mấy năm nay của anh.
Từ cẩn thận khi viết tấm thiệp chúc mừng này, đến bây giờ có thể ôm cô thẳng thắn tuyên bố tình yêu của mình.
Cô đang dần trưởng thành, cả anh cũng vậy.
Ngôn Trăn lẳng lặng nghe, tựa đầu vào vai Trần Hoài Tự, cánh tay ôm chặt eo anh, hai má vùi vào: “Em cũng yêu anh.”
Ánh trăng như nước, hai người ôm nhau trên ban công. Tiếng cười trong những biệt thự khác xa xa mơ hồ xa xôi truyền tới, là sự náo nhiệt chỉ tồn tại duy nhất trong đêm giao thừa.
Trần Hoài Tự ôm cô, đọc từng tấm thiệp chúc mừng sinh nhật mấy năm qua cho cô nghe, ôn nhu lại lãng mạn cùng cô nhìn lại thời gian năm năm này.
Tuy rằng hạnh phúc đến muộn năm năm, nhưng anh cũng không hối hận.
Bởi vì bọn họ hiện tại, là thời điểm thích hợp nhất, cũng là xứng đôi nhất.
Hai người xem chán một hồi, Ngôn Trăn đứng dậy thả quà trở về. Trần Hoài Tự cùng cô dọn dẹp, trong lúc vô tình phát hiện một cái hộp nhỏ màu đen, rất thần bí, trang trí cũng rất độc đáo.
Ngôn Trăn cũng được khơi gợi hứng thú, liếc mắt nhìn chữ viết trên đó, nhớ tới: “Đây là quà trước kia Lục Tư Sở tặng, gửi cho em và Ứng Trừ mỗi người một cái, Ứng Trừ nói cô ấy cố ý đùa dai, nên em không mở ra xem.”
Lòng hiếu kỳ đến muộn làm cho cô nóng lòng muốn thử, xé bỏ bao bì, lấy đồ bên trong hộp ra, muốn tìm hiểu đến cùng.
Nhưng không nghĩ tới chính là, chỉ nhìn thoáng qua, Ngôn Trăn cả kinh, lập tức thả món đồ trở về, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Chúng ta nên xuống lầu rồi.”
Trần Hoài Tự chậm rãi nói: “Nếu đã mở ra rồi, có nên nghiêm túc nhìn một chút hay không?”
“…Không có gì để xem cả.”
Lục Tư Sở này, vậy mà lại tặng đồ chơi nhỏ để tự an ủi!
Anh thấy vành tai cô đỏ lên, cười một tiếng, cầm lấy đồ trong tay cô, ôm lấy Ngôn Trăn: “Dù sao cũng là tâm ý của bạn bè, lãng phí không tốt lắm đâu, bảo bối.”

Bình luận

Để lại bình luận