Chương 337

Trong phòng rất ấm áp, nhiệt độ không ngừng cuồn cuộn tăng lên, khiến hai má Ngôn Trăn ửng đỏ.
Cô nằm trên giường, ôm gối, nhìn Trần Hoài Tự điều chỉnh đồ chơi sau khi vệ sinh sạch sẽ, dùng đầu gối chạm vào eo anh: “Anh muốn em dùng hả?”
“Nếu không thì sao nữa?”
Trần Hoài Tự nghiêng người, ngón tay thò vào trong váy dài của cô, nhẹ nhàng gãi phần thịt mềm bên trong đùi cô.
Ngôn Trăn sợ ngứa, cố gắng khép chân lại, thở hổn hển hừ: “Gần sang năm mới rồi… Cha mẹ còn ở dưới lầu đó…”
“Rất nhanh thôi.”
Trần Hoài Tự đưa món đồ chơi nhỏ đến giữa đùi cô, cách lớp qυầи ɭóŧ dán vào chân tâm. Ngôn Trăn bị chấn động một chút, cảm giác ngứa ngáy tê dại từ giữa đùi xông lên, thấm vào trong xương tủy khiến thân thể cô xụi lơ.
Anh thân thiết hỏi: “Thoải mái không em?”
Ngôn Trăn nói năng lộn xộn thở dốc: “Em…ưm…”
Trần Hoài Tự cởϊ qυầи lót ướt hơn phân nửa của cô, điều chỉnh vị trí mυ”ŧ, hơi dùng sức đặt lên âʍ ѵậŧ, rất nhanh nghe thấy tiếng rêи ɾỉ vỡ nát:
“Đừng… đừng… hu hu…”
Ngôn Trăn nhịn không được bắt lấy tay anh, hai chân cong lên, giẫm ở trên giường không ngừng đạp loạn, đầu gối muốn khép lại, lại bị hai tay anh tách ra, đồ chơi nhỏ giày vò thắt lưng cô đến run rẩy, khóe mắt tràn ra chút ướŧ áŧ.
Cô hoảng hốt nghe thấy tiếng kim loại va chạm trong trẻo, giống như tiếng anh cởi thắt lưng. Ý thức dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của món đồ chơi nhỏ vừa rung động vừa mυ”ŧ không ngừng chìm nổi, mãi đến khi một thứ vừa cứng vừa nóng khí thế hung hăng chống vào chân tâm.
“Ưʍ… ” Trong cổ họng cô bất giác tràn ra một tiếng rêи ɾỉ.
Một giây sau, dươиɠ ѵậŧ thô trướng chậm rãi đâm mở miệng huyệt, điều chỉnh lực độ cắm vào.
Hô hấp của Ngôn Trăn đều đình trệ trong chớp mắt.
Sau đó, thân thể kịch liệt run rẩy.
“Đừng đi vào, ừm…”
Anh phát lực, ưỡn lưng cắm đến cùng, qυყ đầυ hung hăng đυ.ng vào tử ©υиɠ.
Ngôn Trăn không kịp thở dốc, thân thể mẫn cảm trong nháy mắt bị đẩy lên cao trào cực hạn, toàn thân căng thẳng phát run, trước mắt trống rỗng.
Nhưng còn chưa kết thúc.
Đồ chơi không giống như con người. Trần Hoài Tự sẽ nhận ra phản ứng của cô, săn sóc điều chỉnh độ mạnh yếu, nhưng máy móc vĩnh viễn không thay đổi, sẽ không bởi vì cô cầu xin tha thứ mà thả chậm tiết tấu.
Ngôn Trăn còn chưa kịp vượt qua đợt cao trào này, đã bị một vòng rung động mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cả người phát run, nghẹn ngào khóc không tới hai tiếng, đã bị anh thình lình cắm sâu hơn mười cái đến không còn sức rêи ɾỉ.

Bình luận

Để lại bình luận