Chương 34

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 34

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Quý Hạ lần này nghe rõ ràng, nghiêng đầu nhìn anh.

“Hạ Hạ đưa cho tôi, chính là của tôi. Không được cho những con mèo khác đâu. ”

Chàng trai cúi đầu, thanh âm rầu rĩ, túm lấy quần áo Quý Hạ, cũng không đứng dậy, không muốn đi theo vào phòng bếp.

“Cô đều là của tôi, còn có thể cho người khác cái gì chứ…”

Quý Hạ theo bản năng nói ra những lời này, sau đó sững sờ một chút, thiếu chút nữa nghẹn lại.

Tại sao đột nhiên nói cô là của anh?

Anh là con mèo của cô.

Quý Hạ cảm thấy mình bị mèo con làm lệch tam quan mất rồi.

Vân Bạch lại phảng phất như không ý thức được, hoặc là nói, những lời này ở trong mắt anh —— đương nhiên.

Đưa tay túm lấy quần áo Quý Hạ, “Tôi muốn đi làm việc với Hạ Hạ, có được không? ”

Quý Hạ rũ mắt nhìn đôi tai nhỏ màu cam hơi vặn vẹo nằm sấp, đầu ngón tay có chút rục rịch, nghe mèo con nói.

“Có thể làm trợ lý, nhưng lương rất thấp … Sao đột nhiên muốn đi làm vậy?”

Lúc trước còn có bộ dáng lăn lộn lăn lộn chờ cô nuôi, hơn nữa còn để cho một con mèo cố gắng kinh doanh… Rõ ràng sách lược trước đó vẫn là mùa đông đến, trước tiên tìm một chủ nhân dựa vào không đi, nếu vui vẻ làm việc, đã sớm đi làm.

“Bởi vì tôi muốn kiếm tiền mua thức ăn cho mèo…”

Chàng trai nghiêng đầu nhỏ, đem đầu lỗ tai mềm mại của mình đưa đến lòng bàn tay Quý Hạ.

“Thức ăn cho mèo mà Hạ Hạ mua đều là của tôi, không được cho mèo khác. Tôi là của Hạ Hạ, thức ăn cho mèo là của tôi, không liên quan gì đến Hạ Hạ.”

Anh mua nó ra ngoài không liên quan gì đến Hạ Hạ nên không thể giao cho những con mèo khác được.

Anh muốn đồ ăn nhẹ, thức ăn cho mèo và thức ăn cho mèo!

Anh mua đứt được, không liên quan gì đến Hạ Hạ, không thể cho những con mèo khác ăn được.

Đồ ăn vặt anh muốn, cơm mèo anh cũng muốn, thức ăn cho mèo anh cũng muốn nữa.

“Trời ơi, chị Hạ, hôm qua chị nói trong nhà có việc, chính là đứa nhỏ này hả?”

Vân Bạch trông rất nhỏ nhắn, ngoan ngoãn ngồi ở đó, không nhìn ra được hình dáng gì, so với các cô tiến vào xã hội đã lâu hơn một thời gian trông đích xác là trẻ tuổi đơn thuần hơn nhiều, giống như là một đứa trẻ vậy.

Cửa hàng bình thường có chút bận rộn, giờ phút này giống như ấn nút tắt tiếng luôn, ánh mắt mọi người đồng loạt rơi vào trên người chàng trai đang ngồi ở chỗ Quý Hạ thường ngồi làm việc.

Anh ta mặc một chiếc áo len dày màu xanh bạc hà bằng nhung dày, với mái tóc mềm rủ xuống, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, và chiếc quần tây sáng màu lót đôi chân thon và thẳng.

Ngồi ở chỗ này, đôi mắt con mèo to đẹp nhìn trái nhìn phải, trên mặt không có biểu cảm gì, giơ tay kéo vành mũ có chút khó chịu che nửa khuôn mặt.

Chính là, anh quá trắng, màu trắng kia dường như phát sáng, màu này đổi người khác có thể không có hiệu ứng như vậy, bỗng nhiên trở thành tiêu điểm của toàn bộ cửa hàng.

Nhưng người có đôi môi đỏ mọng, răng trắng, thanh tú như một thiếu gia cao quý vậy, từ trên xuống tóc toát ra khí chất lãnh đạm lạnh lùng, không cho người khác tới gần.

Quý Hạ đang cầm quyển sổ ghi chép của Tống Nhược khi hôm qua cô không tới nhìn, nghe thấy lời này ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên kia.

Vừa lúc nhìn về phía mèo con nhìn cô đối diện tầm mắt.

Mèo con giật mình, cau mày mỉm cười, cho cô một nụ cười

Quý Hạ:!!!

Quý Hạ sắp ôm tim rồi, sao Cam Ngọt của cô lại dễ thương thế này? !

Sau đó mới ho nhẹ hai tiếng, đáp lại.

“À, là… một đứa trẻ trong gia đình bạn của bố mẹ chị. Chị sẽ phải chăm sóc nó trong thời gian này. Nó chỉ vừa mới trưởng thành thôi’’

“Trời ơi, cái này cũng quá xinh đẹp rồi, đây là gia đình nào mới có thể nuôi ra vậy? Anh ta khẳng định rất nhiều người theo đuổi, bất quá chị Hạ, chị nói anh ấy muốn tới làm việc? Vừa trưởng thành, anh vẫn còn đi học à? Năm lớp 12 hay năm nhất? Làm việc chăm chỉ hay tiết kiệm? ”

Bình luận (0)

Để lại bình luận