Chương 34

Trong mối quan hệ này, Nịnh Bảo không có cảm giác an toàn, bởi vì thân phận của cậu và thiếu gia không xứng đôi, cho nên cậu rất sợ thiếu gia sẽ bỏ rơi cậu.
Hơn nữa, cậu cũng sợ thiếu gia và tình địch của cậu sẽ nối lại tình xưa, điều này khiến Nịnh Bảo hết sức thận trọng, luôn sợ mình làm sai điều gì đó rồi khiến thiếu gia tức giận.
Ôn Thời Kình nhìn thấy Nịnh Bảo hoảng sợ, anh liền kéo người ôm vào lòng, hỏi: “Nịnh Bảo, em đang lo lắng gì sao?”
Lúc đầu Nịnh Bảo còn miễn cưỡng không nói, nhưng tay của thiếu gia lại mạnh mẽ xoa nắn tiểu huyệt của cậu, nếu không nói thật, thiếu gia sẽ không dừng lại.
Nịnh Bảo chỉ có thể run rẩy rêи ɾỉ nói: “Nịnh Bảo sợ thiếu gia sẽ nối lại tình xưa với người đàn ông kia.”
Vấn đề này luôn là một nút thắt trong lòng Nịnh Bảo, nếu không giải quyết nó, nó sẽ luôn tồn tại ở đó, điều này khiến cậu rất khó chịu.
Tay của Ôn Thời Kình di chuyển đến hậu huyệt của Nịnh Bảo, anh đưa một ngón tay vào, rồi hỏi: “Người đàn ông nào?”
Tại sao Ôn Thời Kình lại không nhớ ra mình còn có người yêu nào khác.
“Người đàn ông trước đây thường đến thăm anh.” Nịnh Bảo bĩu môi, trên mặt viết to hai chữ ghen tị.
Ôn Thời Kình cười: “Đó là anh trai ruột của anh, anh ấy không phải người yêu của anh.”
Nịnh Bảo kinh ngạc: “???” Hoá ra cậu đã ghen với nhầm người lâu như vậy, ô, thật xấu hổ.
Nịnh Bảo xấu hổ che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.
Ôn Thời Kình cười cười, kéo bàn tay nhỏ bé của Nịnh Bảo ra: “Nịnh Bảo của anh, thật sự là đồ ngốc.”
Nịnh Bảo vừa xấu hổ vừa vui sướиɠ, vùi đầu vào trong vòng tay của thiếu gia: “Thiếu gia, đừng cười Nịnh Bảo nữa.”
Ôn Thời Kình cúi đầu hôn lên mặt Nịnh Bảo một cái, sau đó từ lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ tinh xảo: “Nịnh Bảo, em mở mắt ra nhìn xem.”
Nịnh Bảo ngẩng đầu nhìn thiếu gia.
Ôn Thời Kình mở chiếc hộp nhỏ, lấy từ trong đó ra một chiếc nhẫn kim cương nam, sau đó đeo cho Nịnh Bảo ngốc nghếch của mình.
Nịnh Bảo nhìn chiếc nhẫn trên tay, sửng sốt một hồi sau đó mới định thần lại: “Thiếu gia…”
Thiếu gia cười ôn nhu hỏi cậu, “Em có thích không?”
Nịnh Bảo chớp mắt, nước mắt tuôn trào, cậu không thể tin đây là sự thật, thiếu gia thật sự tặng cho cậu một chiếc nhẫn kim cương.
Ôn Thời Kình dùng hai tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Nịnh Bảo, hỏi: “Tại sao em lại khóc?”
Nịnh Bảo chỉ là quá cao hứng, vừa mừng vừa khóc: “Thiếu gia, anh rất thích Nịnh Bảo sao?”
Ôn Thời Kình sờ lên chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay: “Cái này còn chưa đủ chứng minh sao?”
Nịnh Bảo không nói gì, cậu cảm thấy đàn ông chỉ toàn nói dối, rất khó để biết họ có thật lòng hay không.
Thấy Nịnh Bảo không tin, Ôn Thời Kình lấy ra côn ŧᏂịŧ của mình ra: “Cái này cũng không thể chứng minh sao?”
Nịnh Bảo nhìn chằm chằm côn ŧᏂịŧ to lớn của thiếu gia, liền hỏi: “Thiếu gia, sao anh không đeo nhẫn.”
Không phải bọn họ nên cùng nhau đeo sao?
Ôn Thời Kình nở một nụ cười xấu xa, ném Nịnh Bảo lên giường, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn khác, anh đeo chiếc nhẫn của mình lên côn ŧᏂịŧ nhỏ của Nịnh Bảo.
Lúc này Nịnh Bảo mới phản ứng lại, vội vàng đẩy ra: “Ô … thiếu gia … sẽ bị kẹt, anh đừng đeo vào đây…”
“Đừng lo, cái này có thể điều chỉnh kích thước.” Ôn Thời Kình đeo chiếc nhẫn vào côn ŧᏂịŧ nhỏ của Nịnh Bảo một cách dễ dàng.
Nịnh Bảo nhìn chiếc nhẫn trên côn ŧᏂịŧ nhỏ của mình, cơ mà đeo vào như thế này cũng rất đẹp: “Thiếu gia, cái này bao nhiêu tiền?”
Ôn Thời Kình bình tĩnh nói ta một con số: “520 vạn (~17,7 tỷ VNĐ).”
Nịnh Bảo nghe vậy liền sững sờ, cả đời cậu làm việc cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu sau này chia tay với thiếu gia, liệu cậu có phải trả lại số tiền mua chiếc nhẫn không.
Nịnh Bảo hơi sợ mình sẽ không đủ tiền trả, liền nhanh chóng tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ra, định trả lại cho thiếu gia: “Thiếu gia, cái này đắt quá, Nịnh Bảo không thể nhận được.”
Ôn Thời Kình thực sự bị hành động này của Nịnh Bảo chọc cười, anh tặng nhẫn cầu hôn, lại bị đối phương trả lại vì quá đắ, e rằng chuyện này chỉ có Nịnh Bảo mới làm được: “Đeo vào cho anh, không được tháo ra”
“Nhưng … Nịnh Bảo không có khả năng trả …” Nịnh Bảo cảm thấy cậu có bán thân cũng không đủ 520 vạn, cả tim, gan, lá lách, phổi và thận của cậu cũng chỉ có thể bán được 100 đến 200 vạn thôi, như vậy cũng không đủ để trả nợ.
“Ai bảo em phải trả lại?” Ôn Thời Kình tức giận, không biết nên cười hay nên khóc, Nịnh Bảo của anh nghĩ cái gì trong đầu không biết, còn nghĩ đến việc trả lại tiền cho anh.
“Nếu như sau này thiếu gia và Nịnh Bảo chia tay, những thứ này vẫn phải trả lại …” Nịnh Bảo không muốn lấy bất cứ thứ gì của thiếu gia.
Ôn Thời Kình tức giận đến nỗi không muốn nói nữa, anh nhào đến bịt miệng Nịnh Bảo lại, ngăn không cho Nịnh Bảo nói ra những lời khó chịu kia.
-Hoàn-

Bình luận

Để lại bình luận