Chương 34

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 34

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đột nhiên, người phía sau dùng sức bóp mạnh vào gáy cô, rồi sau đó đè mạnh cô xuống, khuôn mặt gần như bị đè biến dạng trên tấm kính, đau đớn nghẹn ngào.

Ngay sau khi bên dưới đút vào tận cùng bên trong liền dừng lại, một dòng tinh dịch đều đặn được phun lên thành tử cung mỏng và mềm, và cô lại có một cơn cực khoái đáng xấu hổ nữa

Cô thút thít phát ra những âm tiết rời rạc, hai tay cầu cứu muốn thoát khỏi tay anh ta, người phía sau bò dậy, cắn vào vành tai cô.

“Nếu còn tiếp tục kẹp như thế này, tôi sẽ lại sắp cứng nữa rồi.”

Huyệt dâm sưng đỏ mềm rục không chịu nổi, đồ vật thô dài của anh cắm vào trong đó, có thể nhìn thấy miệng huyệt của cô co rút lại, Phó Hựu cũng không nỡ rút ra.

Người dưới thân đang khóc, trông thật đáng thương biết bao.

Anh từ phía sau bế cô lên, dùng tư thế xi tiểu cho em bé, hạ nhục lòng tự tôn của cô.

Đặt cô lên giường, gập một chân cô lên, trực tiếp lật người cô lại, thứ dưới thân kẹp anh càng chặt hơn.

“Tê… Bé dâm, kẹp chặt như vậy, lão tử lại cứng rồi.”

Cô xin tha đẩy đẩy ngực anh, “Cầu xin anh, tôi khó chịu, anh đi ra ngoài đi… Hu xin anh đi ra ngoài đi, tôi khó chịu quá.”

Nhìn bộ dáng nhu nhược đáng thương kia, anh cúi xuống cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

“Thật dâm đãng, kêu dâm thêm chút nữa, cho tôi nghe em cầu xin tôi như thế nào.”

“Hu… Tôi không muốn, tôi đau quá trướng quá, anh rút ra đi, xin anh đó!”

“Khó mà làm được, tôi bị em kẹp cứng thì làm sao mà ra được? Lại để tôi làm bắn ra lần nữa đi.”

Cô kinh hãi lắc đầu, “Không! Không! Tôi xin anh, tôi khó chịu lắm… Hô, chờ lát nữa lại làm được không, bụng thật sự trướng lắm.”

“Trướng?” Anh vuốt ve cái bụng căng phồng của cô, cười xùy một tiếng.

“Được thôi, có thể rút ra, nhưng phải trả lời mấy câu hỏi của tôi trước đã.”

Khương Hân nước mắt lưng tròng liên tục gật đầu, sợ anh lại động đậy.

Đôi tay kia nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, nụ cười trên mặt một chút cũng không ôn nhu, lại còn mang theo vẻ bạo ngược riêng biệt.

“Em trộm viên kim cương kia để làm gì.”

Không nghĩ tới, thế nhưng đang chơi mình mà còn hỏi vấn đề này.

“Anh… Anh sẽ không phải muốn tống tôi vào tù đấy chứ?”

Anh bật cười, “Nhà tù thì không, tôi sẽ cho em một nơi càng tốt hơn.”

Cô cắn khóe miệng, lại buông ra, “Nếu… Nếu tôi nói, anh sẽ, anh sẽ rút ra sao?”

“Hừ.”

Từ cổ họng phát ra, chỉ là một âm tiết đơn giản, không cho cô một câu trả lời chính xác, nhưng cô biết, nếu không nói, khả năng sẽ còn thảm hại hơn.

“Viên, viên kim cương kia, với tôi mà nói rất quan trọng, là mẹ tôi trước khi mất tích đã bán đấu giá, nếu tôi tìm được người bán đấu giá viên kim cương đó, tôi có thể tìm được manh mối của mẹ.” Nhìn vẻ mặt anh, không biết có tin tưởng lời nói của mình hay không.

“Thật đấy! Tôi không lừa anh đâu!”

Phó Hựu nhướng mày, đâm một cái vào bên trong.

“A…” Cái bụng trướng đau bị anh đâm vào như vậy, thân thể mềm nhũn ra, trướng cũng càng thêm dữ dội.

“Thật không lừa tôi?”

Cô đẩy vai anh lắc đầu, “Không có, thật sự không có! Anh đi ra ngoài, trướng quá a… Đi ra ngoài!”

Anh hừ lạnh.

Nhìn đồ vật dưới thân, chậm rãi lui về phía sau, cảm giác trướng đau đang rời đi, còn thiếu chút nữa là có thể ra ngoài.

Phó Hựu hơi híp mắt, ở một khắc cuối cùng ra ngoài, lại đâm vào thật mạnh.

“A!” Cô duỗi dài cổ, liều mạng muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh, liều mạng đạp hai chân. Hai tay bị trói vào nhau, cô nghiêng người muốn chạy, lại bị anh gắt gao đè vào hông, đánh xuống cái mông sưng đỏ kia.

“Hu a, đau… Tôi khó chịu hu hu, anh buông tha cho tôi đi, tôi thật sự không chịu nổi, xin anh.” Cô đau đớn cầu xin, nào biết như vậy có thể dẫn ra sự biến thái của anh.

Phó Hựu đỏ mắt, ấn hông cô xuống, dưới thân quyết đoán thọc vào rút ra, không để ý tiếng khóc la của cô, thậm chí còn muốn cô kêu la dữ dội hơn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận