Chương 34

“Thật dâʍ đãиɠ.” Louis mở chân ra, bình chân như vại đánh giá.
Tạ Chu cảm thấy cực kỳ tủi thân, rõ ràng là cái người này liên tục tìm đủ cách mà lăn lộn cậu, sau đó còn quay sang đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu cậu.
Vất vả lắm mới cẩn thận ngồi xuống được trên côn ŧᏂịŧ thô tráng, Louis lại cố ý ưỡn eo, cắm thứ kia của mình vào càng sâu hơn. Tạ Chu bị chọc đến kêu rên thành tiếng.
Louis duỗi tay xoay khuôn mặt diễm lệ của Tạ Chu lại, sau khi ngắm nghía một lúc thì lại thong thả lên tiếng: “Chậc, sao lại khóc rồi?”
Thật là biết rõ mà còn cố hỏi.
Louis hư hỏng đến cùng cực, bắt nạt người ta như thế mà còn không cho phép người ta khóc.
“Khóc gì chứ? Ông xã cᏂị©Ꮒ không sướиɠ à? Trước đó còn kêu da^ʍ đến thế còn gì.”
Louis vừa nói vừa đứng dậy, cánh tay vòng qua dưới khoeo chân Tạ Chu, ôm người dậy.
Cảm giác sợ hãi vì lơ lửng trên không khiến cho hậu huyệt không ngừng co rụt lại, cắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, tham lam nhấm nuốt.
Louis vừa đi vừa cố ý xóc nảy Tạ Chu, qυყ đầυ đâm chọc lung tung trong cơ thể cậu, thọc vào mỗi một chỗ mẫn cảm bên trong, như đổ thêm dầu vào lửa.
“Louis… ha~ chậm một chút đi, thọc tới rồi.” Tạ Chu thấp thấp thở gấp, trông mong Louis có thể tốt bụng buông tha mình.
Louis ôm Tạ Chu đi thẳng đến phía trước cửa sổ sát đất thật lớn ở văn phòng, phong cảnh của các tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ lọt hết vào trong tầm mắt, những người đi đường ở bên dưới tới lui tấp nập. Bên phía đối diện tòa nhà công ty của Louis cũng là một tòa office building, liếc mắt nhìn là có thể nhìn thấy người ở cửa sổ bên phía đối diện đang mặc gì.
Phần đùi của đôi tất chân Tạ Chu đang đi đã bị xé rách tơi rả, bắp đùi trắng như tuyết, da^ʍ huyệt đỏ tươi và chất vải đen đối lập tạo thành sự da^ʍ mỹ.
Louis vạch mở hai chân Tạ Chu ra, miệng huyệt há rộng hướng về phía mặt kính, gần như chỉ cần người ở tòa office building bên phía đối diện ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngay cái huyệt bị chơi đến mềm rục lầy lội này.
“Cho mọi người nhìn da^ʍ huyệt của bảo bối được không? Moi âm đế dâʍ đãиɠ ra chơi cho bọn họ thấy, thế nào?” Louis ghé vào tai Tạ Chu, ác ý thì thầm. Tiếng nói của hắn đê mê, Tạ Chu đang lâm vào cảm giác sợ hãi tột độ thậm chí còn sinh ra ảo giác, cảm thấy như ác quỷ đang dụ dỗ mình vậy.
“Không được, đừng thế mà, Louis, sẽ bị nhìn thấy đó…” Tạ Chu đáng thương giãy giụa, trong cổ họng phát ra tiếng xin tha vô dụng.
Nhưng giây tiếp theo, cậu đã bị Louis đè lên mặt kính trong suốt, hung hãn xỏ xuyên qua hậu huyệt, cái bụng trắng nõn bị thọc ra thành hình đỉnh ô.
“Chảy nhiều nước như thế, kính bị bẩn cả rồi, dùng huyệt của Tạ Chu lau đi.” Louis ngậm lấy vành tai mẫn cảm của Tạ Chu liếʍ mυ”ŧ, đè thịt huyệt bị đè ép đến biến hình lên mặt kính, chà xát lên xuống. Mặt kính bóng loáng bị thịt huyệt đầy nước ngậm lấy, lúc cọ xát phát ra tiếng kin kít.
“Tạ Chu, bên tòa nhà bên kia có người đang ngẩng đầu nhìn tiểu huyệt của em đấy, giạng chân rộng ra một chút, để cho hắn ta thấy rõ ràng dáng vẻ dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ của tiểu huyệt nào.”
Giọng nói khàn khàn như ác ma của Louis không ngừng vang lên bên tai Tạ Chu, cảm giác sợ hãi và sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục khiến cho Tạ Chu như muốn phát điên, động tác xỏ xuyên hung mãnh ở phía sau mang đến từng tầng tầng lớp lớp kɧoáı ©ảʍ, nhiều loại cảm quan chồng chất ở bên nhau. Tạ Chu quay đầu lại tìm kiếm đôi môi của Louis, tan vỡ khóc lóc đòi hôn.
“Louis, Louis.”
Tạ Chu chỉ có thể không ngừng gọi tên kẻ khởi xướng trò này, hy vọng có thể kết thúc trò hề da^ʍ mỹ như thế này sớm hơn một chút. Thịt vυ” mềm mại trước ngực bị đè lên mặt kính đến không ngừng biến hình, dường như có vô số ánh mắt từ tòa nhà đối diện đang nhìn chính mình.
Louis không hề đoái hoài gì đến mà hôn lên đôi môi run rẩy của Tạ Chu, động tác thọc vào rút ra dưới thân càng kịch liệt thêm.

Bình luận

Để lại bình luận