Chương 34

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 34

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Tang Yếu Miễu tận lực nở một nụ cười hiền lành. Cô uống một ngụm trà sữa mát lạnh, làm cả tinh thần và thể xác thoải mái hơn: “Khá tốt. Bọn em vẫn còn ở bên nhau.”

“Phải không… 5 năm, cũng không dễ dàng.”

Câu này là có ý gì? Chẳng lẽ phải chia tay mới là hợp lẽ thường sao?

Tang Yếu Miễu âm thầm chửi rủa, quyết định phản kích: “Vậy còn chị và Lance, vẫn còn liên hệ chứ?”

Đã đọc hết cuốn truyện này, Tang Yếu Miễu làm sao không biết Lôi Tử Đồng đã không từ mà biệt, rời khỏi Lance? Không chỉ có thế, cô còn biết, sau khi gặp lại, Lance còn cố ý làm khó dễ Lôi Tử Đồng, rồi dần dà, tình yêu lại bùng cháy trở lại.

Cô hỏi như vậy, thuần túy là muốn dời chủ đề nói chuyện đi mà thôi.

Lôi Tử Đồng nghe xong, nháy mắt, khuôn mặt trở nên trắng bệch, thân hình lung lay như sắp đổ. Cô ta rũ mắt nhìn mặt bàn, âm thanh khàn khàn cất lên: “Là chị… có lỗi với anh ấy.”

Tang Yếu Miễu cảm thấy cô vẫn nên bảo trì sự trầm mặc. Ân oán giữa nam nữ chính, cô không có hứng thú.

Hai người ngồi đối diện nhau, không còn gì để nói. Lát sau, có khách nhân tới, Lôi Tử Đồng vội vàng rời đi.

Bằng tốc độ nhanh nhất, Tang Yếu Miễu uống hết lượng trà sữa còn lại, chào một tiếng với Lôi Tử Đồng rồi nhanh chóng rời khỏi.

Cô không bao giờ muốn đi vào nơi này nữa!

Nhưng trong lòng Tang Yếu Miễu rõ ràng, Lôi Tử Đồng nhất định sẽ còn xuất hiện. Chỉ là cô không nghĩ tới, ngày hai người gặp lại sẽ nhanh tới vậy.

Sau khi rời khỏi tiệm cà phê, tâm tình Tang Yếu Miễu nhất thời uể oải. Vừa ra cửa đã đâm trúng họng súng, khiến cho hứng thú đi dạo phố của cô tiêu tan không còn một mảnh.

Đi dạo một hồi, cái gì cũng chưa mua được, Tang Yếu Miễu quyết định trở về chung cư.

Loại thời tiết này, ra cửa chỉ thêm mệt sức. Ngồi điều hòa, ăn dưa hấu và xem TV mới đúng là cuộc sống mỹ diệu!

Tang Yếu Miễu thay quần áo, vừa ăn vừa xem phim. Không đến nửa giờ, cô liền ngã ra sô pha, ngủ thiếp đi.

Đêm qua, cô bị Cố Nhĩ Thăng lăn lộn đến tận khuya mới được ngủ. Lại thêm trí não vẫn chưa kịp nghỉ ngơi do chênh lệch múi giờ. Ngủ một giấc, liền ngủ tới khi Cố Nhĩ Thăng trở về.

Như có tâm linh cảm ứng, Cố Nhĩ Thăng vừa bước vào phòng, Tang Yếu Miễu liền bất ngờ tỉnh giấc.

Đèn trong phòng được bật lên. Khuôn mặt Tang Yếu Miễu nhăn nhó, cô lấy tay dụi mắt, miệng lẩm bẩm còn vương hương vị dưa hấu: “Anh hai… Mấy giờ rồi?”

Cố Nhĩ Thăng đến gần, hôn lên môi cô: “Đã 6 giờ.”

“Em ngủ được sáu tiếng rồi sao?!”

Cố Nhĩ Thăng sững sờ: “Em chưa ăn cơm?”

Buổi sáng hôm nay, trước khi đi làm, anh đã dặn dò cô trong bếp có đồ ăn. Nếu không thích, có thể ra ngoài ăn cơm hộp. Lại thêm Tang Yếu Miễu còn chưa có di động mới, anh lại vội đến công ty, không còn cách nào biết cô ở nhà như thế nào.

Cứ tưởng cô nghe lọt tai. Hơn nữa, một mình sống ở nước ngoài 5 năm, không ngờ vẫn chưa học được cách tự chăm sóc bản thân.

Tang Yếu Miễu đã bớt cảm giác buồn ngủ. Cô ngước lên, thấy khuôn mặt xám xịt của Cố Nhĩ Thăng.

Cô lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng lại gần, hôn lên đôi môi anh. Cô tường thuật lại hành trình buổi sáng, nhưng không dám đề cập tới chuyện gặp mặt Lôi Tử Đồng, chỉ nói đại khái: “Em có ăn, ăn ở bên ngoài. Buổi sáng đi dạo phố một lát, cơm nước xong xuôi mới trở về ngủ.”

Cố Nhĩ Thăng lúc này mới bình ổn lửa giận. Anh nhìn cô mấy giây, bỗng nhiên bế cô lên!

Tang Yếu Miễu la lên một tiếng, hai chân hoảng loạn kẹp lấy hông anh, hai tay vòng qua ôm cổ anh, kháng nghị: “Anh hai, anh làm gì vậy!”

“Sao lại nhẹ như vậy?” Cố Nhĩ Thăng bóp bóp mông cô, “Anh vòng về nhà, có mua chút đồ ăn. Chúng ta đi ăn cơm.”

“Anh cẩn thận, không em ngã bây giờ.” Sau khi Tang Yếu Miễu ổn định thân mình, cô ngoan ngoãn để anh ôm giống như ôm một đứa trẻ, trông cô cứ như một món đồ trang sức trên người Cố Nhĩ Thăng.

Đi vào phòng ăn, lập tức, Tang Yếu Miễu bị hương thơm từ các món ăn trên bàn hấp dẫn: “Thơm quá.”

Cố Nhĩ Thăng đặt cô xuống ghế ngồi. Tang Yếu Miễu nhanh tay cầm đũa, gắp một khối thịt gà, bỏ vào miệng ăn. Đúng là mỹ vị.

Đối mặt với Cố Nhĩ Thăng, cô cũng lười quan tâm đến tướng ăn của mình có thanh nhã hay không. Ăn no là trên hết.

Cố Nhĩ Thăng ăn thong thả ung dung. Trong lúc ăn, anh còn không quên gắp thêm thịt vào bát cô, cho đến khi cô ăn no căng mới thôi.

Tang Yếu Miễu vác cái bụng căng tròn của mình ra phòng khách, ngồi tiêu thực. Cố Nhĩ Thăng rửa bát xong, lại gần, kéo cô dậy: “Mới ăn xong, đừng ngồi.”

“…”

Nếu đêm nay không làm thêm chuyện “vận động mạnh”, thì Cố Nhĩ Thăng quả thật là một người anh trai có trách nhiệm.

Bình luận

Để lại bình luận