Chương 34

“Nhưng em vẫn còn quá ngây thơ. Dù em có làm gì hay thay đổi gì đi nữa, thì anh vẫn yêu em và vẫn … chết trước mặt em lần thứ tư.”

“Dù có bắt đầu lại bao nhiêu lần, cũng không thể cứu được anh. Lúc trước em không hiểu vì sao, nhưng bây giờ em đã hiểu. Chỉ cần em tồn tại, đêm nay anh nhất định sẽ chết.”

Lâm Duyệt chủ động ôm lấy Hứa Nhất Đình, chôn ở trong ngực anh không biết lẩm bẩm gì đó. Sau đó, lấy cả hai làm trung tâm, khu vực xung quanh bắt đầu đóng băng nhanh chóng.

“Hứa Nhất Đình, em yêu anh.”

Lâm Nguyệt ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, hôn nhẹ lên môi anh, đồng thời, cô dùng tay phải kéo chiếc mặt dây chuyền bạch ngọc trên cổ mình ra, đập mạnh vào tường.

Mặt dây chuyền trắng nứt thành hai nửa, bốn phía đóng băng cũng phảng phất như bị mặt dây chuyền đánh nát, bắt đầu ào ào nứt ra. Trên người Lâm Duyệt lại bắt đầu đóng băng, chậm rãi biến thành một cái băng điêu tĩnh lặng, bốn phía mảnh băng vỡ vụn cùng nhau, rơi vào trong bóng tối vô tận.

Cảm giác thân thể bị người khác đẩy đi, Hứa Nhất Đình khó khăn mở hai mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cậu bạn trung học.

“Cậu say đến trình độ này luôn á, sao lại ngủ ở hành lang thế này? Mau trở về trong phòng đi, đêm nay tụi này đã bao cả khu này, cho dù cậu say thành đống bùn lầy cũng không sao cả. ”

Lượng Tử vừa nói, vừa đưa tay kéo Hứa Nhất Đình từ trên mặt đất đứng lên.

Hứa Nhất Đình vừa đứng dậy, bỗng cảm thấy đầu choáng váng, bước chân phù phiếm, đành phải vịn tường mà đi để không bị té ngã. Anh dùng sức lắc lắc đầu muốn lý chí thanh tỉnh hơn một chút, nhưng anh chỉ cảm thấy đầu óc mình ngày càng choáng váng hơn. Hứa Nhất Đình không nhớ được sao mình lại ngã xuống hành lang và trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Hôm nay là một bữa tiệc của các bạn cùng lớp thời trung học, mặc dù anh đã uống rất nhiều, nhưng bởi vì tửu lượng tốt, chỉ có cảm giác một chút đầu óc hơi lâng lâng, không say đến mức bất tỉnh nhân sự, còn ngủ ngay trong hành lang của KTV. Hơn nữa Hứa Nhất Đình không thích rượu cho lắm, nhưng đêm nay dường như anh uống quá nhiều, có phải vì quá vui khi được gặp lại bạn học cũ sau một thời gian dài? Nhưng……

Hứa Nhất Đình nhíu nhíu mày. Trong lòng anh mơ hồ dâng lên một nỗi buồn không thể giải thích được.

“Nhất Đình cậu không sao chứ…’’

Thanh âm bên tai đánh tan tâm tư như có như không của Hứa Nhất Đình. Tiếng ồn ào cùng tiếng nhạc từ phía sau cửa phòng riêng hé một góc nhỏ truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị của hành lang. Hứa Nhất Đình đứng thẳng người đứng, dùng sức lắc lắc đầu, miễn cưỡng bắt mới tỉnh táo được. Sau đó anh trả lời một cách mơ hồ, theo bước chân của Lượng Tử đi vào phòng KTV.

Chỉ là trước khi vào cửa, anh như có cảm giác quay đầu nhìn về góc hành lang cách đó không xa. Không biết tại sao, trong ấn tượng của anh dường như có một người đang đứng đó. Nhưng anh nhìn đi nhìn lại, nơi đó không có gì cả.

Quả nhiên là say rượu thật rồi.

Hứa Nhất Đình tự giễu cười, bước chân không chút do dự mà đi vào phòng KTV, cửa phòng tự động đóng lại, ngăn cách bên trong và bên ngoài phòng thành hai thế giới.

Không có ai trên hành lang yên tĩnh

Trong phòng riêng, một nhóm bạn học cũ còn đang chơi đùa. Hứa Nhất Đình vẫn luôn thấy váng đầu , tất nhiên là không có hứng cùng bạn học cũ đùa giỡn, tự mình tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, tiện tay nhấn màn hình điện thoại di động.

22:15。

Có vẻ như tối nay anh sẽ qua đêm trong KTV. Hứa Nhất Đình lại thấy chẳng không sao cả cười cười, anh mở thêm một lon bia nữa.

Hứa Nhất Đình rời khỏi KTV đã là sáng sớm ngày hôm sau. Suốt đêm say rượu cộng thêm trong người nôn nao làm cho thân thể anh có chút khó chịu, hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng ngủ một giấc thật ngon. Gọi xe đến gần đại học N rồi đi xuống, Hứa Nhất Đình kéo lê thân thể mệt mỏi chậm rãi đi về phía trường học, đi đến ngã tư trước cổng trường chờ băng qua đường, anh bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Bình luận

Để lại bình luận