Chương 34

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 34

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Kẻ Phá Bám Đuôi
Đám nam sinh trong đội bóng rổ nhìn nhau ngơ ngác rồi vội vã chạy theo sau Văn Sâm.
“Sâm ca làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại xông vào nhà ăn với cái mặt đằng đằng sát khí thế kia?”
“Không biết nữa, nhưng tao thấy có điềm chẳng lành. Lúc nãy chạy xong 3000m, mặt ổng đã hầm hầm rồi, cứ ngó nghiêng lên khán đài tìm ai đó.”
Sự xuất hiện của Văn Sâm và đám bạn gây ra một sự chú ý lớn trong nhà ăn. Những bước chân mạnh mẽ, dứt khoát của cậu nện xuống sàn nhà, phát ra âm thanh đầy đe dọa.
Ngôn Hi đang lơ đễnh nghe giáo sư Lý thao thao bất tuyệt về sự nghiệp của mình thì cảm thấy một luồng khí lạnh sống lưng. Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ngay đôi mắt đen thẳm, rực lửa giận dữ của Văn Sâm đang tiến lại gần.
Trái tim cô hẫng một nhịp, sự hoảng loạn lập tức xâm chiếm tâm trí.
Cậu ấy… sao lại ở đây?
Ánh mắt Văn Sâm như hai lưỡi dao sắc bén ghim chặt vào cô, rồi liếc sang người đàn ông đối diện. Trong khoảnh khắc đó, Ngôn Hi cảm thấy mình như một kẻ tội đồ bị bắt quả tang ngoại tình. Cô muốn đứng dậy, muốn giải thích, nhưng đôi chân như bị đóng đinh xuống sàn.
“Văn…” Cô mấp máy môi, định gọi tên cậu nhưng cổ họng nghẹn ắng.
Văn Sâm đã đứng ngay trước bàn ăn. Khóe miệng cậu nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, thu trọn vẻ mặt chột dạ, sợ hãi của cô vào tầm mắt.
Lại lừa dối cậu.
Nói là về văn phòng nộp tài liệu? Hóa ra là để đi hẹn hò với gã đàn ông già nua này sao?
Đám bạn phía sau bắt đầu xì xào bàn tán: “Này, kia chẳng phải là cô giáo Ngôn, ‘băng sơn mỹ nhân’ nổi tiếng của trường mình sao? Sâm ca quen cô ấy à?”
“Nhìn cái kiểu nhìn nhau đắm đuối kia thì không chỉ là quen biết đâu, có khi là có gian tình ấy chứ!”
“Thật hay giả? Sâm ca khẩu vị mặn thế à?”
Giáo sư Lý đang nói dở câu chuyện thì bị sự xuất hiện đường đột của đám sinh viên làm gián đoạn. Anh ta quay sang, nhíu mày nhìn chàng trai cao lớn đang đứng chắn hết ánh sáng trước mặt mình.
“Hai người quen nhau sao?” Giáo sư Lý hỏi, giọng điệu có phần khó chịu.
“Tôi…” Ngôn Hi ấp úng.
“Đương nhiên là quen.” Văn Sâm cắt ngang lời cô, giọng nói vang, rõ ràng và đầy tính sở hữu. “Ngôn Hi là cô giáo dạy môn Kinh tế học của em. Đúng không, cô giáo Ngôn?”
Hai chữ “cô giáo” được cậu nhấn mạnh một cách đầy châm biếm. Ngôn Hi chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Văn Sâm không đợi ai mời, cậu kéo chiếc ghế bên cạnh Ngôn Hi ra và ngồi xuống một cách tự nhiên như thể đó là chỗ của mình.
“Vừa hay quá, em mới chạy xong 3000m, bụng đói meo. Giáo sư Lý chắc không phiền nếu có thêm một đôi đũa chứ ạ?”
Lời nói thì lễ phép, nhưng thái độ lại cực kỳ ngang ngược, hống hách. Cậu ngồi đó, tỏa ra một luồng áp lực vô hình khiến không khí trên bàn ăn trở nên ngột ngạt.
Giáo sư Lý tuy trong lòng rất phiền nhưng trước mặt người đẹp và danh tiếng của Văn thiếu gia nhà họ Văn, anh ta đành phải gượng cười gật đầu: “Không sao, không sao. Cậu cứ tự nhiên.”
Văn Sâm quay sang nhìn Ngôn Hi, ánh mắt thay đổi từ sắc lạnh sang một vẻ dịu dàng giả tạo đến rợn người: “Cô giáo Ngôn, sao hôm nay cô lại có nhã hứng đến nhà ăn thế này? Không phải cô nói bận việc ở văn phòng sao?”
Ngôn Hi cứng họng. Cô biết cậu đang vạch trần lời nói dối của mình.
“Tôi… tôi…”
“À, em vừa chạy xong 3000m đấy.” Văn Sâm chuyển chủ đề, nhưng ánh mắt vẫn không buông tha cô. “Tiếc là chẳng có ai cổ vũ nên em chạy về chót. Buồn thật đấy.”
Ngôn Hi kinh ngạc ngẩng đầu. Hạng chót? Với thể lực của cậu ư?
Đám bạn phía sau suýt thì phun nước bọt. Sâm ca nói dối không chớp mắt! Vừa nãy ai là người phá kỷ lục trường, ai là người được cả đám con gái hò reo đến khản cổ? Chạy về chót cái khỉ mốc!
“Giáo sư Lý và cô giáo Ngôn đang bàn chuyện gì vui vẻ thế? Cho em nghe với được không?” Văn Sâm chống cằm, nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Giáo sư Lý thấy Ngôn Hi có vẻ e ngại cậu sinh viên này, bèn lên tiếng giải vây và cũng để khẳng định vị thế của mình: “Thực ra hôm nay tôi mời cô Ngôn dùng bữa là có lý do riêng. Chúng tôi đang tìm hiểu nhau qua sự giới thiệu của người quen.”
“Xem mắt?” Văn Sâm nhướng mày, nụ cười trên môi tắt ngúm, thay vào đó là sự lạnh lẽo thấu xương.
Ngôn Hi hoảng hốt xua tay: “Không… không phải đâu! Chỉ là…”
“Sao lại không phải?” Giáo sư Lý vội vàng chen vào, “Cô Ngôn đừng ngại. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, tìm hiểu nhau là chuyện bình thường mà. Văn Sâm à, cậu còn trẻ chưa hiểu chuyện người lớn đâu. Cứ để tôi và cô Ngôn nói chuyện riêng nhé.”
Ngôn Hi cảm thấy bầu không khí như sắp nổ tung. Cô vội vàng đứng dậy: “Giáo sư Lý, xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không hợp. Tôi xin phép đi trước…”
“Đừng đi vội thế chứ, cô giáo.”
Một bàn tay rắn chắc như kìm sắt bất ngờ vươn ra, nắm chặt lấy cổ tay Ngôn Hi, kéo cô ngồi phịch xuống ghế.
“Không phải vừa rồi hai người nói chuyện rất vui vẻ sao? Tiếp tục đi chứ, để em giúp cô… ‘xem xét’ đối tượng này thế nào.”
Lời nói của Văn Sâm rít qua kẽ răng, mang theo mùi giấm chua nồng nặc và sự đe dọa không che giấu. Ngôn Hi run rẩy, cô biết con thú hoang trong người cậu đang thức tỉnh.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận