Chương 34

Ban đêm mưa xuân càng thêm nồng đậm.
Trong hang động nhỏ hẹp là một thiếu nữ nằm trên chiếc áo choàng của một nam nhân, trên người có vài vết đỏ, hai chân dang rộng, giữa hai chân chảy ra một dòng bạch trọc, hòa vào làn nước bên dưới mông.
Bên cạnh nàng là hai nam tử tuấn tú. Bầu không khí giữa hai người không được tốt lắm. Cả hai đều nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ và thù địch.
Hai người người chính là Vân Trần cùng Sở Vân Hách đồng thời cùng nhau tìm tới.
Nhìn thấy tư thế của Ninh Oản, hai người đều cảm thấy trong lòng đau xót, sợ nàng bị Tiểu Huyền hãm hại.
Nhưng mà lại vừa thấy nàng nằm trên áo choàng, Vân Trần tuy rằng nhìn không ra, Sở Vân Hách lại là liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận người này, không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi.
Ca ca này của hắn, chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sở Vân Hách đang rắm có nên tiết lộ thân phận của ca ca hay không, lại nghe Vân Trần nói “Cấm trung bí dược ‘ nến đỏ ảnh thâm ’, khó nhất đến cái loại này.”
Sở Vân Hách chấn động.
Dược này hắn có nghe qua, nghe nói có thể khiến nữ tử lúc này tiến vào thân thể nam nhân không thể rời đi, đó là một loại bí dược cực kỳ bá đạo.
Hắn hồ nghi nói “Quốc sư nói cái này, chẳng lẽ là cho rằng ta biết thân phận người này?”
Thần sắc Vân Trần nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự lo lắng.
“Ta biết đây là ai, càng biết hắn cùng ngươi có quan hệ.”
“Ngươi không cần khẩn trương.” Vân Trần chỉ vào thiếu nữ đang vặn vẹo, “Ta chỉ là muốn nói, dược hiệu này còn chưa có hết.”
Lúc này Sở Vân Hách ngây ngẩn cả người, “Ngươi có ý tứ gì?”
“Chỉ bằng ngươi, hoặc là chỉ có ta, không phải đổi thủ bệ hạ.”
Sở Vân Hách ngơ ngẩn.
Ý hắn là…… Liên thủ? Hơn nữa không chỉ là trong triều liên thủ?
Tuy rằng có chút chấn động, nhưng mà Sở Vân Hách vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, có cái gì luẩn quẩn trong lòng.
Hắn có thể tiếp nhận chỉ sợ Ninh Oản không tiếp nhận được.
Vân Trần cuối cùng hạ một liều thuốc mạnh “Thừa dịp dược hiệu còn chưa hết, ngươi còn có cơ hội. Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn hắn độc chiếm búi búi?”
Sở Vân Hách chợt nhận ra.
Hắn nhìn thấy ca ca độc chiếm nàng sao? Chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không thể
Vô tình, bầu không khí căng thẳng giữa hai người hầu như biến mất.
Mà trong tình yêu, nam tử từ trước đến nay là thực tủy biết vị, không thầy dạy cũng hiểu.
“Dược hiệu còn chưa có hết, ngươi vào trước đi, lại đến phiên ta. Nếu là búi búi thỏa mãn không được, liền lại tiếp tục.”
“Rất tốt.”
Hai người nói vài câu liền giải quyết xong chuyện, giống như đang nói chuyện ăn uống, thản nhiên như không.
Sở Vân Hách đem nàng đưa lưng về phía chính mình bế lên, ở huyệt khẩu nghich một lức, ghét bỏ mà nhìn đu.c dịch người nọ còn ở trong, lúc này mới đỡ dục thân mình, từ sau lưng đi vào.
Thiếu nữ phát ra một tiếng a, theo bản năng muốn quấn lấy vòng eo hắn. Sở Vân Hách tuy rằng cũng muốn, nhưng mà tình thế bức bách, hắn chỉ có thể ngồi quỳ trên mặt đất, làm hai chân nàng tách ra, ngồi ở trên đùi hăn.
“Búi búi nghe lời, há mồm.”
Có lẽ vì làm quốc sư đã lâu nên giọng nói của Vân Trần có một ma lực rất êm dịu, nàng ngoan ngoãn mở miệng, một cự vật khổng lồ bất ngờ xông vào miệng nàng, suýt chút nữa đã chọc thủng cổ họng nàng.
Mưa xuân mỏng như lụa, xào xạc trên núi. Trong hang tối, thiếu nữ đang quay lưng về phía một người đàn ông vạm vỡ, ngồi trên đùi hắn, nuốt cự vật to lớn của hắn vào hoa huyệt, một nam bhaan khác đứng trước mặt nàng đưa cự vật to lớn đó vào trong miệng nàng, đỡ đầu nàng, ở trong miệng nàng nhẹ nhàng luật động. Thiếu nữ bị bắt thừa nhận hai người xâm nhập, tư thái cực kỳ nhu nhược bất lực.
Hai người mặc dù là lần đầu tiên cùng nhau tiến vào trong cơ thể nàng, đặc biệt là Sở Vân Hách, đây là lần đầu tiên tiến vào trong cơ thể nàng, nhưng bọn họ phối hợp cực kỳ ăn ý. Bọn họ hoặc là lần lượt ra vào, hoặc là cùng nhau thâm nhập thật mạnh, thân thế thiếu nữ run rẩy, nhưng không phát ra được một tiếng, chỉ có thể tiếp nhận hết thảy yêu cầu của bọn hắn.
Một lát sau, Sở Vân Hách thấp suyễn một tiếng, “Bắn.”
Vân Trần chờ hắn nói những lời này. Hai người vui vẻ đổi vị, Sở Vân Hách đỡ côn thịt tiến vào miệng nàng, chỉ cảm thấy hai cái miệng nhỏ nhắn đều có vẻ đẹp riêng phía dưới cực kỳ mềm mại, mặt trên lại rất là ấm áp, giống như ở cực lạc động vậy.
Vân Trần theo tinh dich hai người thọc vào. Ninh Oản tuy rằng thừa hoan đã lâu, vẫn là chịu không nổi trực tiếp xâm nhập như vậy, thân mình đi theo run lên, cả người đều khẩn trương một chút, thế cho nên hàm răng thiếu chút nữa cắn Sở Vân Hách bị thương. Hai người lại điều chỉnh một phen, lúc này mới tiếp tục.
Dược hiệu còn có một đoạn thời gian mới hết, Tiêu Huyên là tính ra quá hạn thần hạ dược, để làm người khác “Bắt gian trên giường”. Vân Trần dù bận vẫn ung dung, bẻ ra cánh mông nàng, đè thấp vòng eo nàng, buộc nàng bám chặt vào đôi tay Sở Vân Hách để không bị ngã xuống.
Vân Trần bứt ra, chỉ dư long đầu ở hoa kính, bỗng nhiên hung hăng mà thọc vào, khiến khóe mắt nàng trào ra nước mắt.
Sở Vân Hách rất có hứng thú, thở hổn hển, một bên thọc vào rút ra một bên hỏi “Tiểu miêu nhi thích mặt sau? Hay lắm hay lắm.”
Vân Trần nhướng mày, nâng hai chân nàng “Ngươi đem người tiếp, nếu là búi búi không cắn, ta cũng không mất mặt.”
Nam tử đối giường chiếu việc vốn là háo thắng, hai người cùng nhau, liền càng sâu.
Vân Trần như thế nào không nghĩ độc chiếm Ninh Oản, chỉ là tình thế bức bách, hắn vội vàng tới, lại vẫn không đuổi kịp tốc độ Sở Duy Vân, không cam lòng Sở Duy Vân độc chiếm nàng. Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đơn giản đem Sở Vân Hách kéo vào bên, làm trợ lực, cũng phương tiện cùng Tiêu Huyên giằng co.
Chỉ là ủy khuất Ninh Oản……
Vân Trần không tiếng động thở dài.
Hy vọng sau khi búi búi tỉnh lại, không cần trách cứ bọn họ……
Sở Vân Hách cười nhạo “Chê cười, ta có thể tiếp không được tiểu miêu nhi? Nhưng thật ra ngươi, đừng thỏa mãn không được nàng.”
Vân Trần nhướng mày, dưới thân động tác lại càng thêm nhanh. Sở Vân Hách không cam lòng yếu thế, gắt gao đỡ đầu nàng, thọc vào rút ra càng thêm mãnh liệt.
Trong miệng dưới thân đều là bão tố yêu thương, Ninh Oản giãy giụa không được, cũng xin tha không được, chỉ có thể bất lực mà thừa nhận hai người cùng nhau chịu đựng.
Quá nhanh, quá sâu, quá nặng…… Khi nào mới có thể dừng lại……
Vốn đã bụng nhỏ đã no căng lại bị bắn vào một cổ tinh dich, trong miệng cũng có. Ninh Oản vô lực mà thở dốc, lập tức ngã ngồi xuống, lại bị cánh hai tay đỡ lấy, khôi phục tư thế phía trước. Hai người bên cạnh lại thay đổi vị trí, hai nơi đồng thời bị lấp đầy, cùng nhau di chuyển
Đêm nay, cho đến mưa xuân ngừng lại, hừng đông không lâu, nàng mới được buông tha.
Quần áo thiếu nữ quần áo rách nát, trên người tràn đầy véo ngân tím tím xanh xanh cùng dấu hôn, bị một lần nữa thả lại trên mặt đất. Đôi nhũ nhô cao lại cực kỳ mềm mại mà đung đưa. Nửa đêm nàng bị giữ lại, hai chân không khép lại được, bụng dưới chứa không biết bao nhiêu tinh dich, hình dáng căng phồng không thể che đậy.

Bình luận

Để lại bình luận