Chương 34

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 34

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

tình ngưng trọng.
Đầu dây bên kia nói không ngừng nhưng Minh Thiếu Diễm chỉ đơn giản
“Ừ”
vài tiếng, sau đó nói,
“Con bé rất bận.”

“Dù bận cũng phải về gặp người nhà không phải sao?
Thật vất vả mới tìm về, bọn ta ai cũng muốn gặp cháu gái một chút”
, chú hai Minh gân cổ lên nói,
“Hôm nay vừa lúc chú và chú ba cậu đều rảnh, nếu không cậu đưa Đường Đường lại đây ăn cơm.
Cậu bận thì bảo chú Lý đưa con bé lại đây là được.”

“Không cần”
, đôi mắt Minh Thiếu Diễm tựa như đang bốc lên một cô luồng khí đen dày đặc,
“Chiều nay tôi sẽ đem con bé đến.”
Chú hai Minh ở đầu dây bên kia có chút đáng tiếc, nhưng nếu đã thuyết phục Minh Thiếu Diễm mang Đường Đường tới cũng xem như đã đạt được mục đích.
Lại nói thêm vài câu, Minh Thiếu Diễm lạnh nhạt ứng phó vài tiếng sau đó ngắt điện thoại.
Đường Đường đang làm một đề giải phương trình, có người gõ cửa.
Minh Thiếu Diễm vừa mở cửa liền thấy nam sinh dạy toán cho Đường Đường gần như ngồi sát bên cô, khi thấy hắn lập tức đứng lên.
Đường Đường thấy sắc mặt Minh Thiếu Diễm không hề dễ nhìn, vội vàng buông bút trong tay,
“Chú nhỏ, làm sao vậy?”
Minh Thiếu Diễm nhìn về phía An Kiệt,
“Hôm nay học tới đây thôi.”
An Kiệt bị Minh Thiếu Diễm nhìn đến cứng đờ cả người, tuy rằng có chút luyến tiếc nhưng lại không dám làm trái lời Minh Thiếu Diễm.
Cậu nhanh chóng đứng lên thu dọn cặp sách rồi rời khỏi.
Đường Đường cất sách vở, thật cẩn thận hỏi Minh Thiếu Diễm,
“Chú nhỏ, rốt cuộc là làm sao vậy?”
Làm sao vậy?
Phải nói như thế nào với Đường Đường đây?
Nhớ tới lời nói vừa nãy của chú hai lại nhớ tới ý đồ khi đón Đường Đường về nhà trước kia.
Trong lòng Minh Thiếu Diễm bực bội không nói nên lời, ném xuống một câu liền xoay người rời đi.
“Sắp xếp một chút, cùng chú trở về nhà chính Minh gia.”
Nhà chính Minh gia?
Đường Đường nhớ trong tiểu thuyết viết, giữa Minh Thiếu Diễm và chú hai, chú ba luôn không ngừng đấu tranh chống chọi nhau.
Cô lập tức hiểu vì sao sắc mặt Minh Thiếu Diễm lại khó coi như vậy.
“Chú nhỏ”
, Đường Đường đuổi theo ra ngoài gọi Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm đứng lại,
“Cái gì?”
Đường Đường tỏ rõ lập trường của mình,
“Chú mới là người thân của cháu.”
Minh Thiếu Diễm quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
Đường Đường lại một lần nữa kiên định tỏ thái độ,
“Đúng vậy, là người thân duy nhất!”
Tác giả có lời muốn nói: Đường Đường: Chú, cảm động không!
* May quá sáng nay dò dò lại đăng được nè Hồi tưởng một chút cốt truyện của tiểu thuyết, Đường Đường không hề chịu chút ủy khuất nào từ Minh Thiếu Diễm.
Bây giờ cũng giống vậy, Minh Thiếu Diễm biết mình còn có cháu gái, lập tức bảo chú Lý đi đón người trở về.
Cho dù không thích hay thậm chí oán hận cha mẹ của Đường Đường, nhưng vì không cho chi thứ hai và chi thứ ba nhúng tay vào, vẫn luôn là đáp ứng mọi nhu cầu của Đường Đường, cho dù là Đường Đường muốn cái gì.
Tuy rằng mục đích nhận Đường Đường trở lại không đơn thuần là ý tốt, vào giai đoạn đó Đường Đường vừa về Minh gia, hắn đã giúp Đường Đường rất nhiều.
Nhưng sau này, Đường Đường lại bị chi thứ hai và chi thứ ba lôi kéo, cuối cùng thậm còn đem chuyện Bách Thần không thích cô đổ tội lên người Minh Thiếu Diễm, cuối cùng hai chi còn lại bắt đầu chiếm sự nghiệp của Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm chịu nhiều uỷ khuất nha.
Đều làm mọi thứ mà không cần lời hồi đáp, vậy mà lại nuôi dưỡng lên một con sói trắng.
Minh gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì truyện không đề cập sâu, nhưng quan hệ giữa Minh Thiếu Diễm cùng chú hai và chú ba là thật sự kém, hiện giờ Đường Đường đứng bên phía Minh Thiếu Diễm, đương nhiên muốn duy trì khoảng cách với hai chi còn lại.
Đường Đường là người thân duy nhất của Minh Thiếu Diễm, cô tỏ thái độ như vậy nhưng thanh âm của Minh Thiếu Diễm cũng chỉ nhu hoà một chút, cũng không hơn gì.
Vài giây sau, Minh Thiếu Diễm trầm mặc nhìn Đường Đường, nhàn nhạt ừ một tiếng rồi đi xuống lầu.
Đường Đường thở dài nhìn Minh Thiếu Diễm, để có được mối quan hệ tốt với Minh Thiếu Diễm, cô cần thêm nhiều thời gian nữa.
Hôm nay cuối cùng cũng đi gặp mọi người, Đường Đường mặc váy màu trắng quá đầu gối, lại tuỳ ý trang điểm nhẹ nhàng.
Đi xuống lầu, dì Trình nhìn thấy cô ánh mắt liền sáng ngời, vốn dĩ mọi khi đã rất đẹp, hôm nay trang điểm một chút lại càng xinh đẹp hơn.
Dì Trình ngắm Đường Đường, càng ngắm càng thích, cũng vì rất yêu quý nên không ngăn được sự sợ hãi, mắt thấy Minh Thiếu Diễm còn chưa xuống tầng, liền lôi kéo Đường Đường xuống phía dưới chân cầu thang, lần nữa nói cho Đường Đường.
“Đường Đường à, trên đời này cháu chỉ có chú nhỏ là người thân duy nhất, thiếu gia đối xử rất tốt với cháu.”

“Cháu biết”
, Đường Đường lập tức gật đầu.
Nhìn Đường Đường ngoan ngoãn như vậy, dì Trình cũng hơi yên tâm gật đầu, nghe thấy tiếng động Minh Thiếu Diễm đang xuống lầu, vội vàng nói một câu,
“Nếu có người nói với cháu cái gì, cháu vạn lần không được tin, biết chưa.”

“Cháu biết rồi”
, Đường Đường sửa sang lại đầu tóc,
“Dì Trình yên tâm đi.”
Không rõ Đường Đường trong truyện thế nào, nhưng cô biết rằng hiện nay Minh Thiếu Diễm là
“bắp đùi”
duy nhất của cô, Đường Đường hoàn toàn biết mình muốn gì và nên làm thế nào.
Nói nữa, hôm nay nếu thuận theo Minh Thiếu Diễm, Đường Đường cảm thấy quan hệ của Minh Thiếu Diễm và cô sẽ tiến nhanh hơn.
Tiếng vang từ cầu thang tới, Minh Thiếu Diễm hôm nay mặc một bộ trang phục màu đen.
Minh Thiếu Diễm ngày thường hay mặc trang phục màu xám, màu xám sẽ làm sự nghiêm túc của hắn hơi giảm đi, cũng có phần trầm ổn, nhưng hôm nay bộ trang phục màu đen làm Minh Thiếu Diễm già đi không ít tuổi, tăng thêm sự sắc bén cho hắn.
Chẳng qua, bộ Armani màu đen đã làm nổi bật lên dáng người hoàn hảo của Minh Thiếu Diễm, vai rộng eo nhỏ chân dài, ngón tay thon dài sửa lại nút cài tay áo, từ cảm giác của Đường Đường, đây chính là đang biểu diênx thời trang nha.
Đường Đường vội vàng theo đi lên.
Minh Thiếu Diễm đi xuống lầu, ánh mắt dừng lại trên người Đường Đường, động tác sửa nút tay áo không hề dừng lại, tiện đà nói,
“Đi thôi.”
Dì Trình tiễn hai người ra tận cửa, nhìn theo bóng hai người ngày càng xa, lúc này mới phát hiện ra hôm nay Minh Thiếu Diễm và Đường Đường một đen một trắng, dáng người cả hai đều hoàn hảo, nhìn sau lưng càng thấy giống một đôi…
Phi!
Suy nghĩ vớ vẩn gì đâu!
Dì Trình tát nhẹ mình một cái, bà đang nghĩ cái gì vậy, đây chính là chú cháu, họ có cùng huyết thống.
Kì quái, hai người này sinh ra đều đẹp như vậy.
Đường Đường không biết suy nghĩ rối loạn của dì Trình, cô đang ngồi lên chiếc Maybach quen thuộc.
Chú Lý lái xe rất ổn, nhưng thường ngày người đưa đón Đường Đường là môth anh lái xe nói nhiều, đặc biệt hôm nay có Minh Thiếu Diễm nên thật áp lực, trong xe yên tĩnh đến kỳ cục.
Đường Đường không nhiều chuyện, lại cảm thấy không khí quá khó chịu, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe đang lướt qua, ngẫm nghĩ quay ra hỏi Minh Thiếu Diễm,
“Chú nhỏ, nhà chính Minh gia đang do ai quản lý?”
Lúc trước Đường Đường cho rằng nhà cũ của Minh gia nếu không do Minh Thiếu Diễm quản lý chắc để không, nhưng Minh Thiếu Diễm nói bọn về nhà chính Minh gia, cho nên hiện tại biệt thự là của chi hai hay chi ba!
Minh Thiếu Diễm liếc mắt nhìn Đường Đường nói,
“Ông sau khi qua đời để biệt thự lại cho chi ba.”
Đường Đường thầm nghĩ, quả nhiên quan hệ kém đến mức một chữ chú ba cũng không gọi.
Chi ba là còn út, Minh lão gia để lại nhà cũ cho chi ba, hẳn là rất coi trọng họ, nhưng sản nghiệp lớn nhất của Minh gia lại nằm trong tay Minh Thiếu Diễm, cũng chính là con cả.
Đường Đường nhíu mày.
Ở đây, Đường Đường cũng không rõ nhưng cũng biết lớn khái nguyên nhân chi thứ ba khó chịu với Minh Thiếu Diễm.
Đến nỗi chi thứ hai…
So sánh ra kém cả Minh Thiếu Diễm về tài sản, trước kia cũng không được Minh lão gia sủng ái, cuối cùng lại chọn đứng về phía chi thứ ba.
Một nhóm trưởng bối tìm mọi cách để tính kế cháu trai, cuối cùng lại không tính kế thành công.
Đường Đường cười nhạt về năng lực của họ.
Giữa 12 giờ trưa, xe đúng giờ dừng lại ở nhà của ông ba.
Đường Đường nghĩ thầm chốc nữa muốn kêu chú ba, đột nhiên phản ứng lại Minh Thiếu Diễm gọi là chú ba còn mình gọi là ông ba, vừa nghĩ vừa xuống xe liền thấy Minh Thiếu Diễm đang chờ cô.
Đường Đường vội vàng tiến lên đi theo bên người Minh Thiếu Diễm.
Sân nhà cũ của Minh gia so với biệt thự cô đang sống hoàn toàn khác biệt, ở đây đa số đều là những cây to đã được trồng từ lâu, đồng thời cũng cảm nhận được thời gian rất lâu về trước.
Trên sân bên ngoài biệt thự, mấy đứa nhỏ đang chơi, đột nhiên thấy Minh Thiếu Diễm và Đường Đường đi tới, nhanh như chớp chạy vào biệt thự, chỉ lát sau có một nhóm người đi ra.
Thật sự là một nhóm người, nhìn thoáng qua cũng thấy ít nhất hai ba mươi người, nhìn thấy Đường Đường tựa như nhìn thấy một miếng thịt nướng vậy.
Rõ ràng là chưa từng gặp qua nhưng giờ phút này rất nhiệt tình với Đường Đường, tựa như đã gặp cô từ rất lâu rồi, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi nắm lấy tay cô, thân mật kêu
“Đường Đường”
, rồi lôi kéo cô vào trong nhà.
Đường Đường rút tay ra, Minh Thiếu Diễm nhìn cô một cái, lúc này mới nhìn về phía người phụ nữ lôi kéo Đường Đường nói,
” Đây là cô cả của cháu.”
Đường Đường ngoan ngoãn chào cô cả, nhưng sắc mặt cô cả đột nhiên cứng đờ một giây rồi mới nhiệt tình trở lại.
Mọi người vào phòng.
So với ở biệt thự chỉ có mình Minh Thiếu Diễm, ở đây có nhiều người khiến Đường Đường phiền lòng, từ hơn năm mươi tuổi cho tới ba hay bốn tuổi, còn có một đám người đang tò mò đánh giá

Bình luận (0)

Để lại bình luận