Chương 343

Ngụy Thanh Phong sững sờ đứng đó hồi lâu, mới nhận ra mình đã làm điều ngu ngốc gì khi bị hai người bên cạnh kéo tay.
Người ta yêu rồi kết hôn với nhau là chuyện hết sức bình thường, chỉ có điều người này lại là anh trai của Chu Đồ, cho dù có quan tâm thì cũng phải là người Chu gia hoặc Nhiếp gia, anh ta lấy tư cách gì để bận tâm chuyện này đây? Nếu Chu Đồ vẫn chưa mất, nói không đúng chính là tán thành, dù sao anh trai của anh ấy là Chu Đạc, một người đàn ông tài giỏi như vậy, mà anh ta đã h0àn toàn nghẹn lời.
Nghĩ đến Chu Đồ, tɾong lòng Ngụy Thanh Phong có chút không chịu nổi, dường như mọi người đều đã quên anh ấy, ngay cả người vợ mà anh ấy yêu nhất cũng đã kết hôn lập gia đình với một người khác, hơn nữa người ấy còn là người anh trai mà anh ấy vẫn luôn kính trọng.
Giống như Chu Đồ đã bị cả thế giới này phản bội.
Anh ta cảm thấy đau lòng thay cho bạn mình.
Nhưng đây không phải lỗi của Nhiếp Thư Diêu, cô vẫn còn trẻ, đáng lẽ cô phải bước ra ám ảnh khỏi cái chết của Chu Đồ từ lâu để bắt đầu cuộc sống mới và tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.
Nếu như Chu Đồ có thể nhìn thấy, anh ấy cũng sẽ thành tâm chúc phúc cho cô.
Ngụy Thanh Phong cúi đầu xin lỗi Nhiếp Thư Diêu, sau đó xoay người đi về.
Nhiếp Thư Diêu khẽ cúi đầu cảm tạ bọn họ “Cám ơn mọi người.”
Cảm ơn vì vẫn còn nhớ tới Chu Đồ.
Trên thế giới này, ngoài cô ra, còn có rấtnhiều người sẽ nghĩ đến Chu Đồ vào một khoảnh khắc nào đó.
Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Mấy người sửng sốt một lát, không ngờ Nhiếp Thư Diêu lại không hề tức giận, thậm chí còn mỉm cười cảm ơn bọn họ.
Khi Nhiếp Thư Diêu rời đi, mấy người họ mới khẽ buông tiếng thở dài Nhiếp Thư Diêu là một người phụ nữ tốt, Chu Đồ cũng là một người đàn ông tốt, đáng tiếc số mệnh đã được định sẵn, tạo hóa trêu người.
Chu Đạc đang trò chuyện với một nhân vật lớn tɾong ngành trang sức, nhìn thấy cô quay lại, anh giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy dẫn cô chào hỏi vài người rồi cùng nhau rời đi.
Tổng giám đốc Phó của Hạo Hâm hỏi anh tại sao lại về sớm như vậy.
Chu Đạc lời ít ý nhiều trả lời “Chăm sóc bọn trẻ.”
Tổng giám đốc Phó “……”
Tất cả những người có mặt đều ngơ ngác, bất lực nhìn Chu Đạc cười như không cười, ôm Nhiếp Thư Diêu bước ra ngoài.
Vệ sĩ hộ tống mấy người họ rời khỏi khách sạn, chặn các phóng viên và người qua đường ở cửa, họ đợi Chu Đạc và Nhiếp Thư Diêu lên xe, sau đó lần lượt lên hai chiếc xe còn lại.
Viện nghiên cứu gọi đïện tới, lúc Nhiếp Thư Diêu đang định trả lời thì Chu Đạc đã nhéo e0 cô đặt cô ngồi lên đùi mình.
Tấm chắn được hạ xuống, đèn xe bật sáng, bộ váy màu bạc cô mặc tối nay lấp lánh, bắp ͼhân trắng nõn thon thả, đôi g͙iày cao gót trên ͼhân cô sắp rơi xuống sàn xe, cô đặt một tay lên vai người đàn ông ra hiệu cho anh im lặng, nhấn nút trả lời.
Viện Nghiên cứu Bệnh dại Bắc thị đã xem bài báo của cô về vi rút bệnh dại được xuấtbản vào năm ngoái, đặc biệt mời cô tham gia viện để đóng góp cho việc nghiên cứu một loại vắc xin đặc hiệu cho vi rút bệnh dại.
Khi đó Chu Thù Yên mới hai tuổi rưỡi, đã đi nhà trẻ làm quen với các bạn, Nhiếp Thư Diêu đợi con gái thí¢h ứng một tháng mới đến viện nghiên cứụ Công việc ở đây bận rộn hơn Chu Đạc, tăng ca là chuyện bình thường, sau một năm, cuối cùng mọi người cũng đã đạt được thành tựu, sau ba lần thử nghiệm lâm sàng thành công, mọi người đều được nghỉ ngơi hơn một tháng.

Bình luận

Để lại bình luận