Chương 347

Chức Vụ cũng rấtngạc nhiên.
Nàng nhớ lại tình cảnh cùng tiểu linh miêu sống dựa vào nhau ở đáy Hắc Uyên. Khi đó nàng đã nhỏ một giọt máu lên mi tâm của nó, có lẽ vì vậy mà nó nhận ra nàng.
“Có lẽ nó cũng có cảm giác gặp lại bằng hữu lâu ngày…”
Chức Vụ trầm tư.
“Nhân lúc nó chưa kích động, muội có thể ký lại linh khế với nó…”
Chức Vụ vẫn lắc đầu, “Ta không muốn trói buộc nó.”
Nàng nói rồi nhẹ nhàng bảo với tiểu linh miêu, “Khi nào ngươi muốn rời đi thì có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nếu ngươi không muốn đi thì cứ ở bên cạnh ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt nhé?”
Tiểu linh miêu tiếp tục liếm nàng, bám chặt vào vai nàng không chịu rời đi.
Phù Cảnh nhìn thấy, chỉ biết thở dài tɾong lòng.
Thì ra trái tim của nàng lại mềm mại đến mức ngay cả con dã thú khó thuần như thế cũng chịu thần phục̶.
Chẳng trách phu thê chưởng môn lại thương nàng đến độ sẵn sàng bàn giao vị trí cho trưởng lão khác để đích thân đến Yểm Uyên Cung chăm sóc nàng…
Nhưng Chức Vụ chỉ ở lại Vân Thanh Tông vài ngày rồi vẫn quyết định rời đi.
Vân phu nhân như đoán được ý định của nàng, cuối cùng không kìm được đỏ mắt.
Vân phụ trầm ngâm một hồi rồi nói, “Tối nay cả nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé?”
Thực tế từ khi nàng trở về thì ngày họ họ cũng ăn cùng nhaụ
Nhưng đối với cặp phu thê này thì những cơ hội càng trở nên trân quý.
Sau bữa tối, trời lại dần tối.
Màn đêm đã buông xuống nên Chức Vụ không thể xuống núi, đành trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Vân phu nhân đau buồn trở về phòng, Vân phụ chỉ biết an ủi, “Con bé bình an đã là phần thưởng lớn nhất cho chúng ta rồi, chúng ta có thể giúp đỡ con, có thể thăm con… sau này có thể làm chỗ dựa cho con là đã rấttốt rồi.”
Nghĩ đến cảnh con gái suýt chết ở đáy Hắc Uyên tăm tối, lòng hai phu thê không khỏi đau nhói, làm sao dám ép buộc nàng thêm nửa lời.
Nửa đêm.
Mặc dù tình cảm của song thân khiến Chức Vụ cảm thấy bất an nhưng sự dịu dàng của họ đã khiến nàng thoải mái hơn, tɾong vài đêm hiếm hoi ở Vân Thanh Tông, cuối cùng nàng đã có được giấc ngủ ngon.
Nhưng giữa lúc Chức Vụ đang say nồng, đột nhiên bị người khác bịt chặt đôi môi.
Nàng hoảng sợ thở gấp, ngửi thấy mùi hương băng lạnh như tuyết… lập tức xấu hổ cắn ma͙nh vào môi đối phương.
Chức Vụ ôm chăn ngồi dậy, nhìn thấy nam nhân đứng trước giường được ánh trăng chiếu rọi, nỗi ấm ức đã chôn sâu tɾong lòng bao ngày qua cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa.
Nàng cất giọng mềm mại nghẹn ngào, “Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ trở lại Yểm Uyên Cung nữa…”
“Giận rồi sao?”
Yến Ân thong thả khom lưng, y đưa tay ra nói, “Nếu không vui, nàng có thể cắn ngón tay ta cũng được.”
Hàng mi thiếu nữ run run nhìn ngón tay trắng bệch đó rồi lập tức cắn một cái.
Nhưng lần này không giống như lúc cắn môi y, nàng không dùng lực nhiều, mà hiếm khi xấu tính dùng đầu răng cọ xát vào da thịt y.
Đôi mắt long lanh ướt át lén lút nhìn biểu cảm trên mặt y.
Nếu thấy y tự đắc thì nàng sẽ cắn ma͙nh hơn, nếu thấy y đau thì nàng sẽ cẩn thận thu lại lực cắn…
Đôi mắt Yến Ân tối dần.
Dáng vẻ hung dữ này của nàng chỉ xuấthiện trước mặt y… nghĩ đến điều đó, cơn giận dữ và ghen tuông tɾong lòng y suốt mấy ngày qua mới dần được xoa dịụ
Thật muốn lôi cả đám người ở Vân Thanh Tông đến đây để nhìn xem nàng chỉ đối xử như vậy với y.
“Nàng là của ta.”
Từ cái ngày nàng suýt chết, nàng đã không còn liên quan gì đến Vân Thanh Tông nữa.
Nếu không phải phụ mẫu nàng là chương môn Vân Thanh Tông…
Y biết có lẽ nàng không thể chịu đựng được chuyện y tiêu diệt cả nhà nàng phải không?
Con người vốn yếu ớt như vậy, nàng lại càng yếu ớt.
Chức Vụ nghe lời y vừa nói, bỗng cảm thấy ngỡ ngàng.
Nàng luôn che giấu chuyện mình thích y, vậy mà y cũng thích nàng sao?
Không thể xác định điều này nên đôi khi nàng giả vờ như không hiểụ
Y sẵn lòng giúp nàng giải trừ hắc khí, dẫn nàng xuống Hắc Uyên tìm mảnh thần hồn, giúp nàng khôi phụcgiọng nói, còn tức giận vì nàng rời đi…
Nhưng tấm màn chưa được vén lên nên luôn để lại nhiều điều không chắc chắn.
Nàng ngước mắt nhìn y, y cúi đầu cọ vào má nàng, giọng nói như đang nói mê, “Ta cũng là của nàng.”
Thiếu nữ hơi ngượng ngùng, cuối cùng cũng nhả ngón tay y ra…

Bình luận

Để lại bình luận