Chương 35

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 35

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Rốt cuộc cô có ý tứ gì?” Sau khi kim chủ baba giúp cô lau khô, ném khăn giấy dơ sang một bên liền nói một câu như vậy.

Đồng Vận: “Có ý tứ là ý tứ gì?”

Kim chủ ba ba: “Không được lảng tránh.”

Đồng Vận:???

Đồng Vận: “Em thật sự không hiểu ý của anh.”

Kim chủ ba ba: “Tôi cũng không hiểu ý của cô.”

Đồng Vận: “Rốt cuộc là ai đang lảng tránh?”

Kim chủ ba ba: “… Rốt cuộc là đã buông xuống, hay vẫn là chưa buông xuống?”

Đồng Vận: “Cái gì buông với không buông?”

Không khí tĩnh lặng trong hai giây rồi vang lên tiếng thở dài: “Quên đi .”

Sau đó, Đồng Vận nghe được anh đứng dậy mặc quần áo.

Cô ngẩn ngơ trong chốc lát, “Không tiếp tục nữa sao?”

Kim chủ ba ba có chút không vui nói: “Không có hứng thú. Nếu cô còn chưa thỏa mãn thì có thể lấy đồ chơi trong ngăn tủ tự mình chơi.”

Bị cho là dục cầu bất mãn, Đồng Vận thẹn thùng mà ho một tiếng: “Đã tối khuya rồi anh còn đi đâu?”

“Ngủ.”

“Không ngủ ở đây sao?”

“Không, sang cầu vượt ở công viên bên đường ngủ.”

Đồng Vận:???

Đây là đam mê đặc thù của kẻ có tiền sao?

Đồng Vận: “Em không biết là anh còn biết dán màng trinh nha ~ ”

“Tôi sẽ không dán màng… để cho người khác phá thân, còn kinh nghiệm thì có một chút.” Kim chủ ba ba dỗi cô, nói một câu lạnh như băng.

Cô chưa kịp mở miệng nói tiếp lời cợt nhả thì đã nghe tiếng cửa đóng lại.

Kim chủ ba ba nói đi là đi, thật là tiêu sái.

Nói thật, Đồng Vận thật sự không biết mình sai ở chỗ nào mà hở một chút lại chọc kim chủ baba tức giận.

Cô tháo bịt mắt xuống, chớp chớp mắt. Sau khi thích ứng được với ánh sáng trong phòng liền đứng dậy đi tắm rửa, sau đó thoải mái nằm lại trên giường.

Giờ này phút này, ngủ vẫn là quan trọng nhất.

Khi Đồng Vận thức dậy và trở về nhà của Cố An An thì thám tử tư đã đem ảnh chụp đến cho cô.

Tuy rằng cô đã không giữ lại di động của tiểu tam làm bằng chứng ngoại tình, nhưng vẫn phải phòng bị, nắm bắt trong tay chút nhược điểm của Quý Chính Thành.

Trong khoảng thời gian này, cô cũng chậm rãi đem đồ đạc của mình để ở công ty dọn về nhà Cố An An.

Đồng Vận cứ âm thầm chuẩn bị hết mọi thứ, cảm giác như một con báo ngủ đông trong bụi cỏ đang chờ thời cơ để vùng lên.

Cố An An quả thực là một người bạn đáng tin cậy.

Chỉ trong vòng hơn một tuần đã giúp cô bán rất nhiều đồ vật, kiếm lời hơn một trăm vạn.

Đồng Vận chia cho Cố An An chút tiền, coi như hoa hồng

Nếu cộng một trăm vạn này và số tiền mà kim chủ ba ba đã cho cùng khoản tiết kiệm trong mấy năm nay của cô thì trong tay cô hiện giờ có ít nhất là 370 vạn.

Trong lúc Đồng Vận còn đang sầu não vì còn thiếu 130 vạn nữa mới đủ thì đột nhiên Cố An An nhắn tin tới.

Cố An An: [ Vận Vận, có người nhìn trúng sợi dây phỉ thúy của cậu, cậu tính ra giá bao nhiêu? ]

Đồng Vận suy xét một lúc rồi trả lời: [ 250 vạn? ]

Cái vòng cổ phỉ thúy mà Cố An An nói đến chính là món quà sinh nhật đầu tiên Tả Khuyết tặng cho Đồng Vận sau khi họ chính thức yêu đương.

Tuy Đồng Vận không hiểu biết gì về phỉ thúy nhưng vừa nhìn liền biết là nó rất đắt và cô đã từ chối nhận.

Tả Khuyết bối rối nhìn Đồng Vận, ôn nhu nói: “Đây là lần đầu tiên anh dùng hết tâm trí để tặng quà cho con gái như vậy… Mẹ anh còn nói là anh có mắt nhìn, em nhất định sẽ rất thích…”

Đồng Vận nghe xong liền lo lắng hỏi: “Mẹ của anh biết chuyện của chúng ta?”

“Vòng bạn bè của anh không có chặn họ.” Tả Khuyết cân nhắc từng lời nói, “Thật ra nó cũng không quá đắt…”

Nghiễm nhiên là Đồng Vận không tin.

“Này cũng chỉ…” Anh liếc mắt nhìn cô một cái, “Mấy trăm… Chỉ một hai trăm mà thôi.”

Một hai trăm vạn…

Đồng Vận nghe cái giá này xong mặt mày liền tái mét, còn xanh hơn cả miếng phỉ thúy kia.

Bình luận

Để lại bình luận