Chương 35

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 35

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ăn uống no say, Mộ Diên lại bắt đầu lo lắng. Cô ngồi thẫn thờ nhìn ngọn nến đang cháy dở, lòng nặng trĩu.
“Sao thế? Vẫn chưa no à?” Phó Hàn Sinh ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, bàn tay lại bắt đầu táy máy luồn vào trong áo ngủ mỏng tang.
Mộ Diên gạt tay hắn ra, quay lại nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm trọng: “Tam gia, anh… anh cho người mua thuốc tránh thai chưa?”
Phó Hàn Sinh khựng lại một chút, rồi thản nhiên nói: “Mua rồi, đang sắc dưới bếp.”
“Thật không?” Mộ Diên nghi ngờ.
“Thật.” Hắn nói dối không chớp mắt.
“Nhưng mà…” Mộ Diên cắn môi, giọng run run, “Hôm qua… hôm nay… anh bắn vào trong em nhiều lần như thế. Lỡ thuốc không có tác dụng thì sao? Năm nay em mới mười lăm tuổi mụ, nếu có thai… em biết làm thế nào?”
Nỗi sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt trong veo của cô. Ở cái thời đại này, con gái chưa chồng mà chửa là tội tày đình, bị cạo đầu bôi vôi, thả trôi sông như chơi.
Phó Hàn Sinh xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Em sợ cái gì? Mẹ anh sinh anh năm bà mới mười bốn tuổi. Thời này mười lăm mười sáu tuổi làm mẹ là chuyện bình thường.”
“Nhưng em chưa có chồng!” Mộ Diên phản bác.
“Thì lấy anh.” Hắn nói tỉnh bơ. “Em mang thai con của anh, anh sẽ cưới em. Đường đường chính chính rước em về làm Tam thiếu phu nhân của Phó gia. Ai dám nói ra nói vào?”
Mộ Diên sững sờ. Tam thiếu phu nhân? Cô chưa bao giờ dám mơ tới điều đó. Cô chỉ là một cô gái mồ côi, được thím nuôi lớn, thân phận thấp kém. Còn Phó gia là danh gia vọng tộc bậc nhất Thượng Hải.
“Không được…” Cô lắc đầu, nước mắt lưng tròng. “Thím em dạy, thà chết trong sạch còn hơn làm lẽ người ta. Em không muốn làm vợ lẽ, em không muốn con em sinh ra là con của vợ lẽ.”
“Ai bảo em làm lẽ?” Phó Hàn Sinh nhíu mày, có chút tức giận vì sự tự ti của cô. Hắn nâng cằm cô lên, ép cô nhìn hắn. “Anh đã nói rồi, vợ của Phó Hàn Sinh này chỉ có một. Và đó là em. Anh không cần môn đăng hộ đối, anh chỉ cần em.”
Lời tỏ tình bá đạo và chân thành của hắn khiến trái tim Mộ Diên rung động dữ dội. Nhưng lý trí vẫn kéo cô lại.
“Nhưng… người nhà em…”
“Người nhà em bao giờ về?” Hắn hỏi đột ngột.
Mộ Diên giật mình, ánh mắt đảo quanh: “À… chắc… chắc tối nay hoặc mai là về rồi. Họ đi họp chợ phiên xa nên về muộn. Anh… anh mau về đi, kẻo bị bắt gặp.”
Phó Hàn Sinh nheo mắt nhìn cô. Hắn thừa biết cô đang nói dối. Lục Võ đã báo cáo, nhà cô vắng tanh như chùa bà Đanh, thím cô đi vắng cả tháng trời.
“Hù dọa tôi à?” Hắn cười khẩy, bất ngờ đè ngửa cô xuống giường. “Bé con hư hỏng, dám nói dối chồng. Phải phạt!”
“Á! Tam gia… anh làm gì thế… buông ra…”
Phó Hàn Sinh không nói không rằng, giật phăng chiếc quần lót của cô ra. Hắn cúi xuống, hôn ngấu nghiến lên môi cô, chặn đứng mọi lời phản kháng.
“Thuốc thang cái gì, vứt hết đi. Đêm nay anh sẽ làm cho em có thai thật luôn, để xem em còn chạy đi đâu được.”
Hắn tách rộng chân cô, dùng đầu gối chèn vào giữa, rồi thô bạo đẩy dương vật cương cứng vào trong hoa huyệt vẫn còn ướt át của cô.
“Ưm…” Mộ Diên rên lên, nửa đau đớn nửa khoái cảm. Cô biết mình không thoát được người đàn ông này rồi.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận