Chương 35

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 35

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Hứa Bị Hoãn

Cuộc sống mới của Tô Tình đi vào một quỹ đạo mà cô chưa bao giờ dám mơ tới.

Mỗi sáng, Lý Quân sẽ dậy từ năm giờ. Anh ta tập thể dục, dọn dẹp nhà cửa, rồi làm bữa sáng. Anh ta về trại ngựa trước khi cô đi làm.

Bữa sáng của anh ta càng ngày càng “nghệ thuật”. Hôm thì trứng ốp la hình mặt cười, hôm thì xúc xích cắt hình con bạch tuộc.

Tô Tình vừa ăn vừa chụp ảnh gửi cho anh.

【 Hôm nay mặt cười hơi méo nhé, anh hai. 】

Phải rất lâu sau, anh ta mới nhắn lại. 【 Tay nghề còn non. Tối về “luyện” thêm. 】

Tô Tình bật cười, mặt đỏ bừng.

Ở công ty, cô là “Tô tiểu thư”. Cô xinh đẹp, thông minh, khiêm tốn. Các đồng nghiệp nữ ban đầu có chút đề phòng, nhưng dần dần đều quý mến cô. Họ rủ cô đi ăn trưa, đi mua sắm.

Lần đầu tiên, cô có “bạn”.

Cô nhận ra mình thích cảm giác này. Thích tự mình kiếm tiền, dù lương thư ký không nhiều. Thích cảm giác được tôn trọng.

Nhưng trên hết, cô thích cảm giác… chờ đợi.

Cô đếm lịch. Thứ Năm… Thứ Sáu… Thứ Bảy… Sắp đến Thứ Hai rồi. Thứ Hai là ngày nghỉ của anh ta.

Cô đã lên cả một kế hoạch. Họ sẽ đi xem phim (cô chưa bao giờ đi xem phim ở rạp). Họ sẽ đi ăn kem. Họ sẽ đi dạo công viên. Như một cặp đôi bình thường.

Chủ Nhật, cô đi siêu thị, mua đầy ắp thức ăn. Cô nấu một bàn thịnh soạn, chuẩn bị cho tối Thứ Hai.

Cô chờ.

Bảy giờ tối. Anh chưa đến.

Tám giờ. Anh chưa đến.

Chín giờ. Điện thoại cô rung lên. Tin nhắn.

Tim cô thắt lại.

【 Xin lỗi. Anh có việc đột xuất ở trại. Tuần sau anh bù. 】

Nụ cười trên môi Tô Tình đông cứng.

Cô nhìn bàn thức ăn đã nguội ngắt. Cái cảm giác lạnh lẽo quen thuộc, cái cảm giác bị bỏ rơi, lại ùa về.

À, thì ra cũng giống nhau.

Kim chủ cũ cũng hay “bận” đột xuất khi hắn vừa tìm được một con búp bê mới.

Tay cô run run. Cô chụp ảnh bàn thức ăn, gửi cho anh.

Không có icon, không có chữ. Chỉ một bức ảnh.

Một lúc lâu sau, anh ta nhắn lại.

【 Xin lỗi. Lần sau anh bồi thường cho em. 】

“Bồi thường”.

Tô Tình cười nhạt. Cô tắt điện thoại.

Cô không đụng đến một miếng thức ăn nào. Cô lẳng lặng dọn dẹp, cất mọi thứ vào tủ lạnh.

Đêm đó, cô lại mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy Lý Quân lạnh lùng nhìn cô. “Cô nghĩ tôi thật lòng à? Đồ điếm.”

Cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm.

Thứ Hai, cô xin nghỉ. Nhưng anh ta không đến. Cô cũng không muốn ở nhà một mình. Cô lại đến công ty.

Đồng nghiệp thấy cô xanh xao, hỏi han. “Em không sao chứ, Tô Tình?”

“Em không sao. Chỉ là… hơi mệt.”

Cô bắt đầu ăn không ngon. Cổ họng cô nghẹn lại. Cô gầy đi trông thấy. Vòng eo vốn đã nhỏ, giờ càng siết lại.

Cả tuần đó, anh ta không gọi.

Cô cũng không gọi. Lòng tự trọng cuối cùng của cô, không cho phép.

Một tuần trôi qua như địa ngục. Lại đến Chủ Nhật. Cô không nấu ăn.

Thứ Hai. Trời mưa tầm tã. Sài Gòn ảm đạm.

Tô Tình dậy muộn. Cô cũng không đi làm. Cô chỉ ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi.

Kết thúc rồi. Cô nghĩ. Một tuần. Giấc mơ đẹp nhất của mình, chỉ kéo dài một tuần.

Cô đi đổ rác. Chiếc áo phông rộng thùng thình bay phần phật trên cơ thể gầy gò.

Cô mở cửa.

Và cô sững lại.

Một bóng đen dựa vào bức tường đối diện. Ướt sũng.

Lý Quân.

Bình luận

Để lại bình luận