Chương 35

“Đến lúc đó anh sẽ chuẩn bị hoa và nhẫn cho một màn cầu hôn lãng mạn. Vậy nên, em không được từ chối anh đâu đấy. ”

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một số hình ảnh. Anh đang nắm tay ai đó ở ngã tư này, giọng điệu thân mật. Hứa Nhất Đình nhíu nhíu mày, không rõ mảng ký ức từ đâu mà đến. Anh chưa từng có bạn gái chứ đừng nói đến cầu hôn người yêu. Chẳng lẽ là đây cốt truyện của bộ phim nào đó mà trước kia anh từng xem qua sao? Hứa Nhất Đình lắc lắc đầu, nghĩ thầm có vẻ là men rượu làm đầu anh mơ hồ rồi.

Hai con gái bên cạnh cũng chờ đèn đỏ chuyển sang màu xanh, họ không ngừng tán gẫu. Nội dung trò chuyện như có như không bay vào lỗ tai Hứa Nhất Đình:

“…… Cậu lướt Weibo à, tối qua ở đây hình như đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi rất nghiêm trọng. Trường chúng ta có học sinh chụp ảnh hiện trường đăng weibo, chậc chậc, cảnh tượng kia, quá kinh khủng luôn. ”

“Tớ nghe nói, hình như là xe tải lớn mất kiểm soát, dẫn đến mấy xe va chạm liên hoàn. Cảnh sát bận rộn cả đêm, hai giờ trước mới hủy bỏ việc niêm phong đường. ”

“Cũng không phải, nhìn lan can bên kia đều bị đâmthành như vậy. Ah, những người bị đụng phải…”

Hứa Nhất Đình nghe bọn họ lải nhải, ánh mắt theo lời nói của nữ sinh chuyển hướng sang lan can đường bị hỏng cách đó không xa, hàng rào kim loại thật dày lúc này hiện ra một loại trạng thái cực kỳ vặn vẹo, phối hợp với mấy vết xe màu xám đen còn sót lại trên mặt đất, không khó để nhận ra tối hôm qua nơi này đã từng xảy ra một tai nạn giao thông thảm khốc như thế nào.

Cảnh tượng như vậy làm cho lòng Hứa Nhất Đình rất không thoải mái. Có lẽ là tâm lý có ở nhiều người, chóp mũi anh phảng phất mùi máu tươi ở hiện trường vụ tai nạn xen lẫn mùi xăng, sau đó từ xa bay tới một thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.

—— “Đừng ngủ… Làm ơn, đừng ngủ…”

Leng Keng.

Tiếng nhắc nhở vang lên. Hứa Nhất Đình chớp mắt một cái, tất cả ảo giác kỳ quái trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết. Anh ngẩng đầu nhìn sang, đèn tín hiệu đã chuyển từ đỏ sang xanh. Cuối cùng anh quan sát thoáng qua lan can bị đập vỡ, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, bước nhanh về phía trường học.

Sau khi trở lại ký túc xá, không có gì bất ngờ chỉ có một mình anh. Hôm qua là ngày lễ tình nhân, đại thiếu gia đào hoa Từ Lăng ở giường bên trái chắc hẳn lại điên cuồng lăn giường với bạn gái không biết mấy nhiệm kỳ; đối với cậu bạn cuồng chị gái giường trên nhất định là đã về nhà tìm chị gái của cậu ta rồi, còn một người nữa vừa mới nhập học đã dọn ra ngoài,chiếc giường kia đã bỏ trống gần bốn năm.

Vừa vặn phòng ngủ không có ai, Hứa Nhất Đình bây giờ chỉ muốn yên lặng ngủ một giấc. Anh mau chóng thay quần áo,nhưng tay vô tình chạm vào mặt dây chuyền trên cổ. Anh nhíu mày, mò mẫm cởi dây chuyền ra, phát hiệnđây là một mặt dây chuyền ngọc màu trắng, dùng dây thừng đỏ tinh tế buộc lại, thắt nút kĩ càng.

Hứa Nhất Đình nhìn nó một lúc, lông mày của anh nhíu chặt hơn.Mặt dây chuyền ngọc bích nhìn nhẵn bóng, rõ ràng là lúc nào nó cũng được đêo bên người. Nhưng xưa nay anh không thích trang sức, anh thật sự không nhớ ra từ khi nào mình đã đeo một mặt dây chuyền như vậy, hơn nữa loại phong cách dây đỏ bạch ngọc này, hơn phân nửa là dành cho con gái đeo, một người đàn ông như anh làm sao có thể luôn luôn đeo thứ này bên mình chứ?

Anh nghĩ tới nghĩ lui, bất kể nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra lai lịch của dây chuyền bạch ngọc này, cuối cùng đành phải bó tay, chuẩn bị bỏ nó sang một bên. Hứa Nhất Đình tiện tay nhét chiếc dây chuyền ngọc xuống dưới gối, cả người ngã xuống giường muốn đi ngủ, nhưng ngoài phòng lại vang lên tiếng chuông cửa không đúng lúc.

dong dong dong – dong dong dong –

Bình luận

Để lại bình luận