Chương 35

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 35

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Kiều Khương ở lại spa một đêm, Trương Vân Vân cũng ở cùng nàng.
Sau khi Kiều Tân Vĩ và Cao Kim Lan ly hôn, thứ duy nhất Kiều Khương có được là người bạn tốt Trương Vân Vân, bởi vì nhà mới của Kiều Tân Vĩ ở ngay cạnh nhà Trương Vân Vân.
Kiều Khương thường ngồi bên cửa sổ đọc sách, có thể nhìn thấy Trương Vân Vân và đám trẻ khác cùng phơi nắng, uống trà chiều, trên bàn toàn bánh ngọt cao cấp, Trương Vân Vân mặc váy công chúa ngồi ở giữa, nhóm vú em đứng cạnh làm vệ sĩ.
Kiều Khương từng gặp nhiều cậu ấm cô chiêu ở trường, hầu hết đều phách lối ngang ngược, nhưng Trương Vân Vân và Trần Chúng Thăng lại khác với người trong giới nhà giàu. Trương Vân Vân chỉ đơn thuần là một công chúa, còn Trần Chúng Thăng thì… đơn giản là một tên đần.
Họ gặp nhau lúc hơn mười tuổi, Trương Vân Vân là người chủ động, từ khi Kiều Khương chuyển đến, nàng rất kiệm lời, là đứa trẻ ít nói.
Cô vẫn nhớ rõ câu đầu tiên Kiều Khương nói với mình: “Cậu thi được hạng nhất không?”
Trương Vân Vân ngây ngốc lắc đầu: “Không.”
“Tớ muốn đứng nhất trong kỳ thi.” Lúc Kiều Khương nói, mắt vẫn dán vào cuốn sách “Nếu tớ đứng nhất, tháng này tớ sẽ có phí sinh hoạt.”
Khi ấy, Kiều Khương vừa tròn mười hai.
Về sau, họ cùng nhau đi học, cùng nhau tan trường, suốt sáu năm trôi qua, tức là sau khi tốt nghiệp trung học, Kiều Khương mới bộc bạch từ giờ nàng sẽ coi cô như bạn bè, lúc đấy Trương Vân Vân ngạc nhiên bảo: “Tớ tưởng hai ta là bạn từ lâu rồi cơ!”
Trần Chúng Thăng cũng ngơ ngác: “A, tớ cũng vậy, tớ cũng tưởng thế…”
Trương Vân Vân bắt chước Trần Chúng Thăng, cười ha ha với Kiều Khương, vỗ vai nàng: “Bà xấu lắm! Tôi coi bà là bạn từ lâu, mà bà chỉ xem tôi như bạn thực tập! Ngoài kia người ta chỉ cần thực tập ba tháng, bà bắt tôi làm những sáu năm!”
Kiều Khương nhấp một ngụm vang đỏ, nói: “Chê ít à? Tôi cho bà thêm mười năm nhé.”
“Không muốn đâu!”
Hai người trò chuyện suốt đêm, Kiều Khương cũng nhớ lại rất nhiều chuyện, uống hết một chai vang đỏ, cả hai ngủ đến tận chiều hôm sau mới dậy.
Cao Kim Lan được Lý Hiệu Lan đưa về biệt thự trên sườn núi, sau đó Lý Hiệu Lan trở lại thành phố tiếp tục làm việc. Kiều Khương mò tìm điện thoại gọi cho Cao Kim Lan, nàng vỗ vỗ tay Trương Vân Vân: “Dậy đi, tôi phải về rồi.”
“Lần kiểm tra tiếp theo của dì Lan là khi nào?” Trương Vân Vân dụi mắt, lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian.
“Ngày hai tháng sau.” Kiều Khương cầm quần áo giặt khô hôm qua mặc vào.
Trương Vân Vân nhìn Kiều Khương, bỗng nói: “Trạng thái của bà trông khá hơn trước.”
“Thế à?” Kiều Khương hơi dừng động tác rồi mặc nốt chân váy.
“Có việc gì nhớ phải báo tôi.” Trương Vân Vân lắc điện thoại, “Tôi luôn ở đây.”
“Biết rồi.” Kiều Khương cầm túi lên, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại búng trán cô: “Công chúa điện hạ.”
Tuy rằng phải đến tháng sau Cao Kim Lan mới tái khám, nhưng không biết là do thời tiết nóng nực hay vì nguyên nhân nào khác mà ban đêm bà bị khó thở, Kiều Khương phải đưa bà vào bệnh viện thở oxy một tuần.
Kiều Khương cũng ở lại bệnh viện một tuần.
Đôi mắt của người bệnh trên hành lang trống rỗng vô hồn, hình như mọi người đang chờ đợi cái chết, sự tuyệt vọng và đau đớn hiện rõ trên từng khuôn mặt.
Kiều Khương nhìn thấy chồng bệnh nhân quỳ rạp dưới đất dập đầu lạy bác sĩ, thấy mẹ bệnh nhân khóc khản cả tiếng ôm chặt giường bệnh không chịu buông, thấy vợ bệnh nhân vừa uống nước vừa rơi lệ, thấy bà cụ quay mặt vào tường cầu nguyện mỗi ngày.
Mỗi sáng khi mặt trời mọc, nàng lại nghe thấy tiếng khóc đau buồn phát ra từ hành lang đối diện cửa phòng.
Cao Kim Lan nằm trên giường bệnh, nắm tay nàng bảo: “Khương Khương, mẹ chuẩn bị xong rồi.”
Kiều Khương nhìn bà hồi lâu, giọng như mất tiếng: “Mẹ, nhưng con chưa chuẩn bị xong.”
Nàng đã rất cố gắng, rất dốc sức, tại sao lại nhận được kết quả thế này?

Bình luận (0)

Để lại bình luận