Chương 35

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 35

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Xuân săn sau khi kết thúc, nghe nói bệ hạ rất là không vui, ở Thái Cực Điện nổi trận lôi đình, quăng ngã vài thứ.
Tiêu Huyên sắp phát điên.
Hắn hao hết tâm tư làm ra bí dược, lại tiện nghi Vân Trần cùng Sở Vân Hách, thế nhưng cả Sở Duy Vân đều có phần
Sở Vân Hách ở kinh thành, không tính…… Sở Duy Vân không phải ở biên giới sao? Trở về khi nào? Vân Trần không phải bị hắn chỉ đi nơi khác sao, như thế nào cũng ở đây?
Nghĩ đến đây, Tiêu Huyên tâm không thể bình tĩnh, xôn xao mà ném đi sự việc vừa mới bố trí tốt.
Các cung nhân trong Thái Cực Điện đều quỳ xuống, Tiêu Huyênn sắc mặt âm trầm, nhất thời tức giận đến nói không ra lời, nhưng là bất đắc dĩ. Đứng hồi lâu, hắn chỉ có thể chán nản ngồi xuống.
Búi nhi của hắn, Búi nhi……
Bên kia trong phủ Trưởng công chúa,.lại là một cảnh tượng khác.
Sau khi Trưởng công chúa từ xuân săn trở về, tâm tình không tốt lắm. Uy Nhuy khuyên vài lần, cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng tiều tụy.
Ninh Oản buồn bực.
Lúc ấy ở trong sơn động, dược vật hoàn toàn chiếm lĩnh thần trí nàng, nàng chỉ có cảm giác mơ hồ, còn tưởng rằng là nằm mơ.
Sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện chính mình thật sự..… Thật sự cùng bọn họ làm chuyện hoang đường kia…
Nàng chết lặng.
Hiện tại tinh thần còn chưa phục hồi.
Tuy rằng Vân Trần tìm mọi cách giải thích là dược vật ảnh hưởng, nhưng nàng vẫn là không thể tiếp nhận.
Hai nam tử đồng loạt nhập thân mình nàng…… Quả thực hoang đường.
Tại sao lại như vậy…… Như thế nào có thể như vậy?
Đêm khuya.
Ninh Oản cả ngày không có tinh thần, nằm hồi lâu cũng không ngủ được, vất vả cũng ngủ được, lại đột nhiên tỉnh lại.
Trong phòng có một ngọn đèn, là Uy Nhuy sợ nàng ở trong bóng tối ngủ không được, cố ý để lại cho nàng.
Nàng chợt nhìn ra ngoài ô cửa sổ mờ ảo, mới chợt nhận ra thứ đánh thức mình là tiếng gió lùa qua lá trúc.
Ninh Oản thở dài, xoay người rời giường, nhìn mình trong gương đồng, thất thần.
Cô gái trong gương mặc thường phục, trông phờ phạc,
Trong gương thiếu nữ khoác tố y, biểu tình tiều tụy, nhưng hai má lại có chút ửng hồng khả nghi. Dưới vòng eo thon thả, bụng hơi phồng lên, hình dáng như ẩn như hiện ra.
Nàng khẽ cắn môi, đối với gương cởi quần áo.
Tố y dọc theo làn da mịn màng rơi xuống trên mặt đất, thân thể thiếu nữ trần trụi, nhìn chăm chú mình trong gương.
Thiếu nữ vai cổ thon dài mịn màng, một đôi vú có thể được nam tử dễ dàng nâng niu, so mới vừa cập kê lại lớn vài phần. Nàng thử thử, nhưng chỉ một bàn tay không thể cầm nổi đôi vú, phải có bàn tay to lớn của nam nhân mới có thể cầm trọn vẹn.
Xuống chút nữa, là vòng eo mảnh khảnh, cùng bụng nhỏ. Chỉ là quanh eo nàng có một chuỗi châu, một chuỗi châu khác rủ xuống, đè nặng rốn. Châu liên không đủ dài, ở trên bụng nhỏ áp ra một vệt đỏ.
Nàng xoay người, nhìn sau lưng. Có một chuỗi hạt giống hệt nhau kéo xuống.. Hai chuỗi hạt nối đuôi nhau tựa như có vật gì đè lên miệng hoa huyệt của nàng, không cho rơi ra ngoài.
Nàng trong bụng trướng đến khó chịu, chính là Mộc Tắc đè nặng lên huyệt. Này châu liên đem Mộc Tắc gắt gao đè ở hoa huyệt, nàng căn bản không thể tiết ra được. Chỉ có thể đỉnh bụng nhỏ như vậy, trong lòng run sợ cứ như thế mà sống qua mấy ngày.
Không phải nàng không nghĩ tới việc lấy Mộc Tắc ra, nhưng nàng không tìm thấy khóa, hơn nữa chiều dài vừa phải ngang eo nên nàng căn bản không cởi ra được. Hơi động một chút, châu liên liền đè nặng Mộc Tắc đẩy mạnh vào trong, nàng cũng không dám thử nữa.
Mấy ngày nay nàng thậm chí chỉ dám mặc quần áo rộng thùng thình, đi đứng, nằm, ngồi đều vô cùng cẩn thận, để tránh bị Uy Nhuy cùng Kiêm Gia phát hiện dị trạng.
Nhưng cho dù thân thể bị chơi đùa như vậy, nàng vẫn không khỏi nghĩ đến sự bá đạo và mạnh mẽ giữa bọn họ trên giường.
Những cái ôm hôn nồng cháy, những va chạm mãnh liệt… chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến nàng đỏ mặt tim đập.
Ninh Oản vô lực mà thở dài.
Chẳng lẽ dược kia có thể làm nàng vẫn luôn nghĩ bọn họ? Nàng là trứ ma sao?
“Búi búi.”
“Tiểu miêu nhi.”
Ninh Oản cả người căng thẳng, theo bản năng che lại trước ngực, đã bị nam tử ôm vào vòng tay ấm áp.
Tiếng nói khàn khàn từ đỉnh đầu vang lên “Chúng ta vừa lúc tới, tiểu miêu nhi nghĩ nam nhân sao?.”
Hai nam nhân đột ngột xuất hiện ôm lấy nàng.
So sánh với bọn họ quần áo chỉnh tề, thân thể nàng thì trần trụi, cảm thấy hết sức khó chịu, liền đẩy Sở Vân Hách “Ngươi buông ta ra……”
“Nàng chắc chứ?” Sở Vân Hạc chuyển từ ôm thành ôm, ngồi trước gương đồng, để nàng ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng mút vành tai nàng, “Tiểu miêu nhi, nàng có dám thề không trời?” Chúng ta xa nhau mấy ngày, nàng không nghĩ tới chúng ta sao?”
Ninh Oản nghẹn ngào, muốn quay mặt đi, nhưng bên cạnh nàng lại có một chiếc gương đồng. Trong gương là cảnh nàng đang bị bọn họ chơi đùa, trông rất dâm mỹ khiến nàng không khỏi đỏ mặt, nhẹ giọng nói “Ngươi nói bậy…”
Sở Vân Hách làm như tiếc nuối mà thở dài, bàn tay to vuốt ve bụng nhỏ nàng, “Chúng ta đem tiểu miêu nhi uy đến no no, mới làm ngày mấy ngày qua mới sống yên ổn. Nếu không, tiểu miêu nhi cho rằng mình có thể chịu được tác dụng của thuốc sao?”
Việc dược vật , hai người cũng chưa giải thích qua cho nàng, Ninh Oản mờ mịt “Thuốc gì?”
Sở Vân Hách bắt đầu trước, Vân Trần cũng là không cam lòng yếu thế, chọn một chiếc ghế thấp khác ngồi ở bên cạnh, đôi tay bao phủ vú, thong thả mà xoa nắn, “Việc này……”
Vân Trần đơn giản mà nói “Nến đỏ ảnh thâm” bá đạo trình độ, Ninh Oản nghe được trợn mắt há hốc mồm, đồng thời ý thức được điểm mấu chốt.
Trong những ngày tới, nàng phải cùng với hai nam nhân này cùng nhau làm sao?
Thời điểm nàng kinh ngạc, hai nam nhân trao đổi ánh mắt lẫn nhau trong lòng biết rõ ràng.
Đành phải để Ninh Oản tiếp nhận hai người bọn họ trước. Đến nỗi việc của Sở Duy Vân, có thể giấu liền giấu, có thể mất đi một người, cũng tính là một người.
Sói nhiều hơn thịt, hai người cũng đủ sai rồi.
“Thuốc giải thì sao……”
Ninh Oản chờ mong mà nhìn Vân Trần.
Vân Trần ánh mắt chợt lóe, “Tạm thời không có cách nào.”
Ninh Oản không nghi ngờ hắn, vẻ mặt vô cùng thất vọng. Vân Trần nhẫn nhịn, mới nói ra sự thật
Điều chế ra “Nến đỏ ảnh thâm” thuốc giải, với hắn mà nói cũng không khó, lớn khái yêu cầu cần ba bốn năm. Chỉ là Sở Vân Hách còn ở bên cạnh, hắn không nghĩ làm Sở Vân Hách biết.
Để chọn một ngày, đưa nàng đi thật xa, rồi khẽ nói với nàng.
Sở Vân Hách hướng dẫn nàng “Cho nên, tiểu miêu nhi mấy năm nay phải học cách tiếp nhận chúng ta.”
Ninh Oản sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt có chút do dự.
Hai nam nhân đều có thể lý giải. Dù sao cũng là công chúa được hoàng gia nuôi nâng, đối với loại kinh thế hãi tục này, yêu cầu một ít thời gian tới tiếp nhận.
Hai người không hề giải thích, mà hướng ánh mắt về phía thân thể mỏng manh trước mặt.
Thay vì viện cớ lặp đi lặp lại, tốt hơn hết là khiến cơ thể nàng không thể tách rời khỏi bọn họ.
Bọn họ ở trong sơn động tự tay mà treo châu , Vân Trần thử thử độ sâu của Mộc Tắc, nghe thấy Ninh Oản rên ɾỉ một tiếng, “Búi búi muốn cởi bỏ cái này? Cô nương hư muốn bị phạt.”
Ép chặt như vậy, rõ ràng thử rất nhiều lần.
Sở Vân Hách làm nàng lưng dựa vào mình, từ phía sau nắm lấy đùi nàng, hướng hai bên tách ra, lại làm hoa huyệt đối với gương.
Vân Trần thắp sáng ánh nến, đặt ở trên đài. Một ngón tay ấn vào hạt châu nhỏ xíu trên chuỗi hạt, dùng sức bóp mạnh, vừa chạm đến hoa hạch sưng tấy, “Nhìn xem, ăn sâu đến như vậy, thật là một cô nương hư.”
Nàng ngơ ngẩn mà nhìn trong gương. Phía sau nam tử khống chế chân nàng, làm nàng lộ ra hoa huyệt. Cực lớn Mộc Tắc bịt chặt hoa huyệt, một chút thủy dịch đều chảy không ra, chuỗi châu nhỏ xíu thoắt ẩn thoắt hiện ở giữa hai chân khe hở, quả nhiên rất chặt…
Vân Trần không hài l ng với điều này, mà mỉm cười mà nhanh chóng mà làm trân châu ở hoa hạch lăn lộn qua lại nghiền áp, tác động Mộc Tắc cùng nhau lôi kéo.
“A a a……”
Thiếu nữ bị ấn đến kêu to, hai mắt mờ mịt nhìn mình trong gương. Hai nam nhân cùng nhau nhìn nàng trong gương, Sở Vân Hách ở bên tai nàng nặng nề thơt hổn hển, câu nàng thở hổn hển theo mình, động tác của Vân Trần càng lúc càng nhanh, tiếng rên ɾỉ cũng gấp gáp.
Dần dần, nàng bắt đầu thở hổn hển, thân thể càng lúc càng siết chặt, nhìn hoa huyệt căng chặt trong gương, không khỏi lộ ra một chút vẻ mặt ủy khuất.
Vân Trần thấy nàng không ngừng nâng eo lên xuống, thấp giọng hỏi “Muốn tiết ra sao?”
Thiếu cuồng loạn loạn gật đầu.
Muốn…… muốn ra.
Ninh Oản trơ mắt nhìn đôi bàn tay to của Vân Trần chạm vào hoa huyệt, nhẹ nhàng kéo chuỗi hạt rs. Lúc này nàng mới phát hiện ổ khóa đã bị kẹt ở lối vào của hoa huyệt… Quả thật không phải ngẫu nhiên mà một mình nàng có thể mở được.
Châu hạt nhanh chóng được tháo, nhưng Mộc Tắc vẫn còn đó. Ninh Oản mắt trông mong nhìn hắn, lại nghe hắn nói “Búi búi muốn cởi bỏ, tự mình thử xem.”
Ninh Oản theo bản năng duỗi tay, lại bị Vân Trần bắt được, ghì chặt ở trước ngực.
“Liền dùng nơi này.”
Hắn ngón tay ở huyệt khẩu ái muội mà đảo một vòng, nhẹ nhàng mà điểm.
“Không, không cần……”
Ninh Oản đỏ mặt, căn bản không chịu tiếp nhận,
Tắc chặt đến như vậy, dùng nơi đó…… Sao có thể?
Vân Trần tựa hồ biết suy nghĩ nàng, bàn tay to để ở hai vú nàng xoa nắn, “Búi búi không thử xem như thế nào biết?”
Ninh Oản vốn định cự tuyệt, nhưng mà Vân Trần biết rõ điểm mẫn cảm của thân thể nàng. Chỉ là xoa nắn hai vú, cả người nàng nóng lên nhũn ra, hận không thể bị hắn càng thêm hung ác mà đối đãi……
Thân mình bị Sở Vân Hách khống chế, nàng căn bản vô pháp giãy giụa. Vú bị Vân Trần nhẹ hợp lại chậm vê, thỉnh thoảng khảy đỉnh điểm đỏ nhi.
Hô hấp thiếu nữ càng thêm dồn dập, bụng nhỏ phập phồng cũng càng lúc càng lợi hại. Cảm giác này thật sự là quá khó chịu, nàng đỏ mặt, ưỡn người liều mạng buộc chặt tiểu huyệt, muốn đem Mộc Tắc ra bên ngoài. Nhưng mà trong gương Mộc Tắc bị huyệt thịt xô đẩy, ngược lại càng cắn chặt. Huyệt thị mềm mại ở Mộc Tắc chung quanh mấp máy co rút lại, hai nam nhân xem đến hai mắt đỏ lên, hận không thể dùng dục thân mình thay cho Mộc Tắc.
Ninh Oản dùng hết sức lực cuối cùng, cũng không có thể đem Mộc Tắc đẩy ra nửa phần, trong bụng quặn thắt ngược lại càng thêm lợi hại.
Thiếu nữ ủy khuất, bất lực nhỏ giọng mà khóc, Vân Trần thở dài, bàn tay to bỗng nhiên hạ xuống, ở bụng nhỏ nàng hung hăng ấn mạnh
“Ách a ”
Thiếu nữ phát ra tiếng thét chói tai, tứ chi run rẩy đong đưa. Vân Trần ra tay cực nhanh, lúc nàng cao trào, ngón tay bỗng nhiên chen vào khe hở giữa Mộc Tắc và hoa huyệt, linh hoạt mà một đẩy, Mộc Tắc đã bị rớt ra.
Chất lỏng đu.c ngầu trộn lẫn với chất lỏng hoa nồng nàn của nàng bắn tung tóe, phun khắp bàn trang điểm thành một mớ hỗn độn, khó coi. Thiếu nữ nửa mở mắt, cả người không tự chủ được co giật, thủy dịch vẫn không ngừng bắn ra. Khi bụng dưới của nàng trrở nên phẳng lì, thậm chí còn bắn rất nhiều nước lên gương đồng
Ninh Oản thất thần thở hổn hển, nhìn thấy Vân Thần đang nghịch cái gì đó sau bàn trang điểm, gạch lát nền bên cạnh chiếc kệ cổ bắt đầu chuyển động, lộ ra một lối vào đường hầm tối om.
Hai người mang theo nàng, bước nhanh ẩn vào địa đạo.

Bình luận (0)

Để lại bình luận