Chương 350

Buổi tối.
Một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng biệt thự.
Sau khi lão Từ đón người về thì thành thục đổ xe, nhớ ra đây chỉ là chỗ ở tạm thời của Yến tiên sinh.
Lần này Yến tiên sinh định ở đây khoảng một năm.
Nhà chính nhà họ Yến nằm ở Thượng Hải nhưng lão thu phân không thích khu vực sầm uất, chỉ muốn ở lại nhà cũ ở quê.
Yến Ân về quê để mở rộng kinh doanh, ban đầu cũng ở nhà cũ nhưng rồi không chịu nổi việc bà nội cứ nhúng tay vào cuộc sống riêng của mình nên đã mua căn nhà này làm nơi dừng chân tạm thời.
Thế nhưng dù có dọn ra ngoài thì dễ gì bà nội sẽ bỏ qua cho anh.
Nghĩ đến đây, lão Từ xuống xe mở cửa phía sau, định nói với Yến tiên sinh về việc thay người tɾong nhà thì thấy một bóng người bước ra từ căn biệt thự.
Người đó đổ thẳng một chậu nước ra ngoài.
Chậu nước đột ngột không tạt tɾúng ai nhưng có mấy giọt vẫn bắn lên gấu áo của Yến tiên sinh.
Lão Từ thấy vậy lập tức kêu lên, “Ôi trời ” rồi bước nhanh về phía trước, “A Vụ, nước phải đổ xuống cống.”
“Nền đất bằng phẳng thế này, con không thể tùy tiện hất nước ra ngoài.”
Cô gái nhỏ từ quê mới lên nghe thấy vội xin lỗi, khẽ nói “Con xin lỗi ạ.”
Lão Từ vội vã hòa giải, nhìn lén Yến tiên sinh rồi nói với Chức Vụ, “Xin lỗi chú làm gì?”
Lúc này, Chức Vụ mới để ý đến bóng người vừa bước xuống xe, chắc hẳn là chủ nhà của mình.
Hàng mi dài của cô ngước lên, tɾong màn đêm không thấy rõ lắm, ngoan ngoãn lên tiếng xin lỗi lại, “Yến tiên sinh, vô cùng xin lỗi.”
Trời tối dần, một lớp sương xám xanh bao phủ ngôi biệt thự.
Người đàn ông đứng trước chiếc xe hơi màu đen không nhìn rõ diện mạo cô gái mới đến, chỉ thấy cánh tay trắng muốt của cô ló ra từ ống tay áo được xắn lên nổi bật tɾong đêm tối.
Anh chỉ nhìn thoáng qua, giọng nói trầm thấp vang lên từ đôi môi mỏng khẽ hé, chỉ hỏi “Sao không bật đèn?”
Biệt thự này mới được mua, tɾong nhà có nhiều thiết bị gia dụng͟͟ nhập khẩu từ nước ngoài đến lão phu nhân cũng chưa từng thấy.
Ở quê người biết sử dụng͟͟ những thứ hiện lớn này không nhiềụ
Lão Từ đã the0 Yến tiên sinh đi nhiều nơi, thậm chí đã bay ra nước ngoài vài lần, nghe vậy vội vàng vào nhà bật đèn lên.
Đèn chùm pha lê lập tức xua tan màn đêm đen tối.
Bóng dáng yểu điệu đứng dưới mái hiên cũng lập tức được phủ một lớp ánh sáng.
Thiếu nữ có mái tóc đen tuyền, làn da trắng như sữa, trông non nớt chẳng có vẻ là người biết làm việc.
Người như vậy sao có thể làm việc nhà được?
Yến Ân chỉ nhìn thoáng qua rồi lại nghĩ đến bà nội hay giả bệnh tɾong nhà cũ, không nói thêm gì, bước vào nhà.
Đây không phải lần đầu bà giở trò này.
Bà Triệu quản gia nhà này vừa về quê để lo chuyện cưới xin cho con, tạm thời chưa thể quay lại ngay.
Yến Ân mới dọn đến đây, lúc này cũng không muốn đối nghịch trực tiếp với bà nội.
Bà đã g͙ià, không chịu nổi kích thích.
Bà Triệu không có ở đây nên lão Từ phải kiêm thêm một số việc quản gia, dặn dò Chức Vụ rằng quần áo Yến tiên sinh thay ra cần phải giặt xong vào sáng mai.
Nhưng Chức Vụ đứng trước máy giặt nghiên cứu mãi vẫn không biết cách dùng.
Đêm đến, Chức Vụ thấy ánh đèn hắt ra từ khe cửa trên lầu hai.
Cô bước tới gõ cửa xin giúp đỡ.
“Yến tiên sinh…”
Giọng nói rụt rè từ bên ngoài vọng vào.
Yến Ân như đã quen với điều này.
Anh không để ý, tiếp tục lật xem tờ báo địa phương để bổ sung những thông tin còn thiếụ
Lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào ấy tiếp tục vang lên
“Tôi đã bỏ quần áo vào máy giặt nhưng nó không tự động giặt…”
Trong phòng vẫn yên tĩnh như thể không có ai bên tɾong.
Khi Chức Vụ định hỏi liệu có thể mang quần áo ra sông giặt không thì cửa phòng mới từ từ mở ra trước mặt cô.
Khi đến gần, cô mới nhận ra người đàn ông này khá cao, thậm chí còn cao hơn lão Từ.
Khoảng cách gần khiến Chức Vụ có cảm giác áp bách nguy hiểm.
Cô vô thức lùi lại vài bước giữ khoảng cách an toàn lịch sự với đối phương.
Người đàn ông cúi xuống nhìn cô.
Khác hẳn với cuộc gặp mặt chớp nhoáng ở cửa ban nãy, giờ đây một khuôn mặt trắng trẻo vô cùng điển trai nho nhã hiện rõ trước mắt Chức Vụ.
Lông mày và ánh mắt của anh khá sắc, dưới vẻ ngoài có vẻ thân thiện là một đôi mắt lạnh lùng không chút ấm áp khiến người ta không khỏi e dè.
Chức Vụ chẳng còn cách nào khác.
Công việc phải h0àn thành trước khi trời sáng, nếu làm lỡ việc của chủ nhà, cô sợ mình không gánh nổi hậu quả.
May mắn thay Yến tiên sinh không phải là người dễ nổi nóng.
Sau khi nghe Chức Vụ nói xong, bàn tay thon dài trắng muốt của anh đặt hờ lên lan can nhìn xuống máy giặt, sau đó mới bước xuống tầng kiểm tra.
Những căn nhà có đïện dưới quê ít ỏi đến chỉ đếm trên đầu ngón tay, Chức Vụ chưa từng thấy thứ này nên càng không biết cách dùng.
Trông các nút xoay trên máy giặt hẳn là kết quả “nỗ lực” của cô trước đó.
Yến Ân bước tới máy giặt, bảo cô “Bà Triệu đã ngắt đïện trước khi rời đi, chỉ cần cắm lại là được.”

Bình luận

Để lại bình luận