Chương 352

Chức Vụ tranh thủ thời gian đến bệnh viện một chuyến.
Ngoài việc thanh toán chi phí nằm viện cho bà, bác sĩ còn cho biết tiền chỉ là một phần của vấn đề.
“Bà cụ không thể tiếp tục điều trị duy trì nữa, phải tiến hành phẫu thuật bắc cầu động mạch vành…”
Nhưng ở bệnh viện này, các bác sĩ có khả năng thực hiện ca phẫu thuật đó chỉ mới thực hiện chưa đến mười lần, tỷ lệ thành công chưa tới mười phần trăm
Trong nước, người duy nhất có tỷ lệ thành công trên năm mươi phần trăm tɾong lĩnh vực này đã nghỉ hưu từ lâu, rấtkhó để mời được ông ấy.
Dù có thể mời được cũng không có gì đảm bảo ca phẫu thuật sẽ thành công 100%.
Chức Vụ đã nghe ngóng, biết bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất về mảng này là Từ Thôi Lâm.
Chức Vụ không quen biết ông ấy nhưng cô tình cờ quen một người họ Từ có liên quan.
Sau khi nghỉ học, một bạn học đã liên tục tìm cô nhưng Chức Vụ chưa bao giờ trả lời.
Cho đến lần này, cô mới chủ động gửi một bức thư hỏi thăm người bạn đó có quen biết với Từ Thôi Lâm hay không.
Người nhận thư tên là Từ Trinh.
Trong thư hồi âm, anh ta cho biết Từ Thôi Lâm là chú của mình.
Chức Vụ nghe vậy cũng không ngạc nhiên vì gia đình Từ Trinh vốn dĩ đã g͙iàu có, việc có người thân quyền quý cũng chẳng có gì lạ.
Có vẻ Từ Trinh có rấtnhiều điều muốn hỏi cô, thắc mắc tại sao địa chỉ gửi thư lại ở một bất động sản thuộc sở hữu của Yến gia và tại sao cô lại đột ngột nghỉ học.
Có lẽ điều anh ta muốn nhất là gặp mặt cô, vì tɾong thư thông tin về Từ Thôi Lâm không nhiều nhưng anh ta lại hẹn gặp cô gần trường học để trò chuyện chi tiết hơn.
Sáng hôm sau, sau khi h0àn thành công việc, Chức Vụ báo với bà Triệu một tiếng rồi cầm the0 một chiếc túi nhỏ chuẩn bị ra ngoài.
Trong lúc chờ Từ Trinh đến đón, một chiếc ô tô quen thuộc lọt vào tầm mắt cô.
Hàng mi Chức Vụ vô thức lên.
Quả nhiên, khi chiếc xe tiến gần hơn, lão Từ hạ cửa sổ xuống và nói với giọng ngạc nhiên “Con định ra ngoài sao?”
Chức Vụ chần chừ đáp “Vâng.”
Lão Từ nói “Đúng lúc tiện đường, để chú đưa con đi.”
Lão Từ biết rằng Yến tiên sinh không quan tâm đến những việc nhỏ nhặt này, ông cũng là người nhiệt tình nên đề nghị ngay.
Nhưng Chức Vụ the0 phản xạ từ chối “Con đang đợi bạn.”
Lão Từ nhận thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt cô, thấy cô không muốn lên xe nên cũng không ép buộc, khởi động xe rồi rời đi.
Chỉ có điều xe chưa đi được xa thì Chức Vụ đã gặp được “bạn” của mình.
Một chiếc xe khác dừng lại trước mặt cô.
Nhưng lần này cô gái nhỏ không từ chối mà lên xe ngay.
“Bạn của con bé là người nhà họ Từ sao?”
Lão Từ thắc mắc bởi họ Từ này không giống với họ của ông.
Yến Ân thong thả rời mắt khỏi tờ báo trên tay, ngước lên nhìn chiếc xe phía sau qua gương chiếu hậụ
Anh không xa lạ gì với Từ Trinh.
Vì Từ Trinh chính là đứa con của cha anh ngɵạı tình với người phụ nữ khác.
Yến Ân lấy họ mẹ vì bà anh rấtghét nhà họ Từ.
Khi nhận ra điều này, lão Từ thở dài “Các cô gái ngày nay…”
Lão Từ buông lời cảm thán nhưng đột nhiên nghe Yến tiên sinh nói “Cô ấy không còn nhỏ nữa.”
Không còn là đứa trẻ ngây thơ ngày nào đã tè lên người anh, mà là một cô gái có thể khiến một chàng trai như Từ Trinh cũng phải xiêu lòng.

Chức Vụ đợi cả buổi chiều tɾong quán cà phê nhưng chú của Từ Trinh vẫn không xuấthiện.
Từ Trinh không gặp cô suốt một gian dài nên hình như có rấtnhiều điều muốn nói.
Anh ta không kiềm được nói đùa “Cậu vội vàng gặp chú tôi thế này dễ khiến tôi hiểu lầm vì chú tôi nên cậu mới chịu gặp tôi đó…”
Chức Vụ hơi lúng túng, khẽ nói một câu “Xin lỗi.”
Dù sự thật là cô đến gặp anh ta cũng chính vì muốn gặp chú anh ta.
Từ Trinh mỉm cười “Không cần phải xin lỗi, là do chú tôi đi nơi khác chưa về. Tôi sợ cậu không muốn gặp mình nên mới muốn rủ cậu ra ôn chuyện xíu chắc không sao nhỉ? Nếu không được thì tôi xin lỗi cậu trước.”
Chức Vụ đáp “Tất nhiên là được, chúng ta vốn là bạn học mà.”
Cô trả lời như vậy nhưng tɾong lòng lại càng thêm lo lắng.
Tuy nhiên để tiếp cận bác sĩ Từ, ngoài Từ Trinh ra, hình như cô không có con đường nào khác.
Khi Chức Vụ trở về, cô nghe bà Triệu nói Yến Ân đã đi công tác ở Thượng Hải vài ngày.
Khi chủ nhà vắng mặt, công việc tɾong nhà cũng không quá bận rộn.
Bà Triệu vừa lo liệu chuyện cưới hỏi cho con cách đây không lâu, thấy Yến Ân không ở nhà nên lại nảy sinh ý định về quê chăm cháụ
Tình cờ Chức Vụ cũng đang muốn tranh thủ thời gian rảnh để đến bệnh viện thăm bà.
Bà Triệu nói “Bé ngoan, ngày mai con hãy đi nhé, tối nay bà sẽ quay lại ngay.” Bà nôn nóng muốn về quê thăm cháu nên vội vàng rời đi.
Nhà cửa không thể để không, nên khi bà Triệu đi thì Chức Vụ không thể rời khỏi nhà.
Sau buổi trưa, bà của Yến Ân tranh thủ lúc Yến Ân không ở nhà đã sai bà Lưu từ nhà cũ dẫn người đến, âm thầm vẽ bùa trước cửa nhà Yến Ân.
“Đừng để Yến tiên sinh biết chuyện này.”
Bà Lưu nói “Bà cụ muốn cầu duyên cho ngài ấy nên đã nhờ đạo trưởng xin bùa đào hoa…”

Bình luận

Để lại bình luận