Chương 36

Cuộc làʍ t̠ìиɦ đin cuồng và mãnh liệt cuối cùng cũng kết thúc, anh rể ôm lấy Thủy Linh Linh còn đang run rẩy cả người, cúi đầu hôn lên người cô, tâm trí bị mê hoặc không nhịn được nói: “Tiểu yêu tinh, em muốn ép khô anh.” Từ khi phá tấm thân xử nữ của cô, tiểu huyệt của cô giống như một cái hố không đáy, cho dù anh có tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ đến đâu thì cũng không bao giờ thỏa mãn được nó.
“Anh rể đang ghét bỏ em sao?” Đôi má thanh tú của Thủy Linh Linh ửng hồng, hai ngày nay khí sắc của cô đã khá lên.
“Sao anh có thể ghét bỏ em chứ, anh yêu thương còn chưa hết, cả đời này em phải ở bên anh rể, anh không cho phép em đi.” Anh rể hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, anh chưa bao giờ mất hồn như bây giờ, anh đương nhiên phải cố gắng giữ lấy cô.
“Thật không?” Thủy Linh Linh rất vui vẻ, từ lúc cự tuyệt cho đến lúc vui vẻ chấp nhận, tâm trạng cô đã thay đổi rất nhiều, cô nghĩ mình đã rơi vào thế giới du͙© vọиɠ của anh rể, không thể thoát ra.
“Đương nhiên, chắc em đói bụng rồi, ăn điểm tâm trước đi, anh chuẩn bị xong rồi.” Anh rể vươn tay vỗ vỗ mặt của cô, “Chờ anh ở bên ngoài, anh mang ra.”
“Được ạ.” Thủy Linh Linh thực sự rất đói bụng bởi vì đã dùng quá nhiều sức lực, cô xoay người bước ra khỏi phòng bếp, lúc này, điện thoại di động vang lên, cô bước nhanh tới, cầm lên thấy là chị gái gọi thì tim run lên, mấy ngày nay cô chìm đắm trong du͙© vọиɠ của anh rể nên gần như quên mất sự tồn tại của chị gái mình, lúc này khi thấy chị ấy gọi thì cô đã hơi hoảng và có chút tội lỗi, không biết có nên trả lời cuộc gọi hay không.
Anh rể bưng đồ ăn ra, thấy cô cầm điện thoại di động mà không nghe thì nhướng mày hỏi: “Sao không nghe máy, là ai gọi?” Thấy cô cầm điện thoại mà mình mua, anh cảm thấy rất hạnh phúc, cô đã dùng chiếc điện thoại anh mua cho, cái này chứng tỏ cô đã chấp nhận mối quan hệ của họ.
“Là chị gái gọi tới.” Thủy Linh Linh cầm điện thoại, bối rối nói, “Em không có mặt mũi để trả lời cuộc gọi của chị ấy.”
“Đồ ngốc, nếu em không trả lời cuộc gọi của cô ấy, cô ấy sẽ lo lắng không biết em có xảy ra chuyện gì không, em mau trả lời đi, không sao đâu, có anh ở đây, có chuyện gì anh sẽ gánh vác, mau nghe đi.”
Chính vì anh ở đây nên mới khiến cô cảm thấy có lỗi, Thủy Linh Linh nhìn điện thoại không ngừng đổ chuông, nghiến răng nhấn nút trả lời, nhẹ giọng nói: “Chị…”
“Linh Linh, tại sao lâu như vậy em mới trả lời điện thoại, đừng nói em còn chưa ngủ dậy nhé.” Giọng nói sang sảng của chị phát ra từ điện thoại.
“Vâng, tối hôm qua em đọc tiểu thuyết nên ngủ hơi muộn, chị ơi, chị tìm em có việc gì sao…” Thủy Linh Linh đang nói nửa chừng thì bỗng nhiên toàn thân cứng đờ, bàn tay của anh rể bất ngờ phủ lên cặρ √υ” của cô, nắm lấy cặρ √υ” của cô mà nhào nặn, kɧoáı ©ảʍ từ cặρ √υ” truyền tới khiến cô mềm nhũn cả người.
Sao anh rể lại chọn đúng lúc này để xoa bóρ ѵú của cô, cô vội đưa tay ra che miệng vì sợ mình không chịu nổi mà kêu lên, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh rể, muốn anh buông tay ra, nhưng anh rể không những không buông mà một tay còn đi tới giữa hai chân cô.

Bình luận

Để lại bình luận