Chương 36

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 36

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Nỗi Lòng Đêm Khuya Và Bức Họa Dở Dang (Cảnh báo: Nội dung nhạy cảm)

Gương mặt Tô Yểu ửng hồng. Nếu lúc này còn đang gọi video, Lương Sở Uyên sẽ nhìn thấy người phụ nữ với thân hình trần trụi, hai chân dang rộng, một tay tự mình khám phá hoa huyệt, đưa vào rút ra, mang theo chất dịch trong suốt sền sệt… Một tay khác của người phụ nữ đang vuốt ve phong cảnh mà anh từng vô tình thoáng thấy vài lần. Nhưng khác với hình ảnh ẩn hiện anh từng thấy, lúc này bầu ngực lồ lộ trong không khí, đầu vú sưng đỏ dựng đứng, nhũ phong lại mềm mại như nước, tùy ý nhào nặn đều tạo thành từng gợn sóng.

Nếu có thể nhìn thấy, anh nhất định sẽ lao vào mà thưởng thức trọn vẹn thân thể cô. Anh sẽ dùng miệng ngậm lấy nụ hoa đỏ mọng như hạt đậu, dùng răng tinh tế gặm cắn, dùng đầu lưỡi thô ráp liếm láp; anh sẽ dùng dương vật hung hăng đâm vào huyệt nhỏ mềm mại kia, ra vào không ngừng, thao ra càng nhiều mật ngọt thơm lừng…

Nhưng cho dù không thể tận mắt chứng kiến, ở đầu dây bên kia, Lương Sở Uyên cũng chẳng khá hơn chút nào.

Ghi chú của người edit: Từ chương này trở đi sẽ có tương đối nhiều cảnh H nên tốc độ edit sẽ chậm lại nhé mọi người.

Nói là vẽ tranh khỏa thân, kỳ thực trên người người phụ nữ trong tranh vẫn còn che một tấm lụa mỏng. Tô Yểu chỉ trách Lương Sở Uyên vẽ vòng eo cô hơi đầy đặn, nhưng điều này thực sự không thể trách anh. Lúc anh ôm cô, chỉ cảm thấy mềm mại, như cục bông gòn vậy. Cách lớp quần áo mà vuốt ve đã thoải mái như thế, Lương Sở Uyên thầm tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, dưới lớp quần áo của Tô Yểu, chắc chắn còn tuyệt vời hơn nhiều.

Số lần anh gọi video cho Tô Yểu không nhiều, mỗi lần Tô Yểu đều thích nằm sấp nói chuyện, cô thấy tư thế đó thoải mái. Nhưng anh lại vì vậy mà chịu đựng sự giày vò. Cô thật sự đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của anh. Anh là đàn ông, lại còn thích cô. Khoảng thời gian trước khi rời Ôn Thành, anh vẫn luôn cố gắng kìm nén những ý nghĩ đen tối trong lòng – anh muốn đè cô xuống giường, vuốt ve cô, hôn cô, chiếm hữu cô, làm cho cô bất lực chỉ có thể ôm anh nức nở cầu xin, mặc cho anh đưa đẩy. Loại suy nghĩ này trước nay chưa từng có, đến nỗi mấy ngày nay anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, sợ cô cảm thấy mình dơ bẩn không chịu nổi.

Mãi cho đến khi thị giác bị khiêu khích lần thứ tư, đầu óc anh một hồi mờ mịt mới dùng ánh mắt bộc lộ suy nghĩ thật của mình. Lúc ấy Tô Yểu lập tức đỏ mặt, cô che ngực lại, hét lên một tiếng “biến thái”, rồi lại cười đến nghiêng ngả, nói thẳng: “Lương Sở Uyên, em không ngờ anh lại là loại người này!”

Lương Sở Uyên hơi khựng lại. Anh là loại người gì anh không rõ lắm, dù sao cũng không phải thánh nhân thanh tâm quả dục. Anh là đàn ông bình thường. Ngụ ý rằng có những suy nghĩ như vậy là rất bình thường.

Lúc này Tô Yểu mới ngừng cười, “Em biết, chỉ là… Em cứ nghĩ chúng ta còn phải từ từ tiến tới, anh hiểu ý em không?”

Anh hiểu. Nếu suy nghĩ trong lòng không bị nhìn thấu như vậy, anh có thể giả vờ mình là quân tử thanh cao, nhìn cái gì cũng không nghĩ ngợi, cho dù trong lòng đã nghĩ đến phát điên rồi.

Tô Yểu sửng sốt, ngồi thẳng dậy, vui mừng nói: “Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại chúng ta không ở cùng một chỗ.”

Vì vậy Lương Sở Uyên quyết định vẽ tranh. Đêm nay trời quang mây tạnh, trăng lưỡi liềm treo trên cao, sáng trong tinh khiết. Lương Sở Uyên thậm chí có thể nhìn thấy hình dáng của gió. Gió đầu hè lạnh lẽo, thổi qua cành cây khô lại dịu dàng như nụ hôn, bóng cây run rẩy yểu điệu đổ lên bức họa, phủ lên “Tô Yểu” một tầng đêm mông lung.

Trong tay Lương Sở Uyên nắm lấy cây dương vật sưng to dựng đứng. Anh nghĩ về Tô Yểu, thế là nó lại càng lớn hơn. Nếu có thể, anh sẽ dùng quy đầu cọ xát cửa huyệt non mềm kia, tiến vào một chút, rồi lại rút ra, mã mắt lướt qua hạt ngọc đỏ hồng, kéo ra sợi chỉ bạc, làm ướt đôi môi âm hộ đầy đặn. Lúc này anh mới chậm rãi tiến vào huyệt động chật hẹp… Lực tay tăng lên, côn thịt dường như thực sự bị vách thịt co giãn mút lấy. Nhanh hơn một chút, phảng phất như có thể nghe được tiếng da thịt va chạm “phập phập” giữa hai thân thể. Lương Sở Uyên nhíu mày, một giọt mồ hôi rơi xuống trang giấy, đúng vào vị trí đôi mắt của người phụ nữ.

“Tô Yểu…” Anh thì thầm không thành tiếng.

Ở đầu dây bên kia, Tô Yểu không còn thỏa mãn với việc ngón tay chỉ lướt qua. Cô chà xát hạt ngọc đã nhuốm màu trong suốt, xoay người lại, kẹp chặt chiếc chăn. Vỏ chăn bằng lụa, chỉ một chút nước dính vào cũng hiện lên rất rõ. Cô dùng sức kẹp chặt đùi! Thân thể trần trụi trắng nõn dần chuyển sang màu hồng phấn, miệng thở dốc không ngừng, bầu ngực bị hai tay siết chặt, đầu vú bị chà đạp đến vừa sưng vừa cứng. Trong đầu hiện lên hình ảnh Lương Sở Uyên nhìn cô, mùi hương trên người anh, hầu kết của anh, bàn tay anh… Ngũ quan Tô Yểu nhăn lại, hạ thể giống như bị một bàn tay lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve, cửa huyệt lúc đóng lúc mở, như đang hô hấp.

“Sở Uyên…”

Chỉ trong nháy mắt, tại hai nơi khác nhau, hai người cùng đạt đến đỉnh cao… Cả người Tô Yểu căng cứng, mồ hôi nóng túa ra, một tiếng rên yêu kiều bật ra, cô bị cọ xát đến cao trào, sung sướng khôn tả; Lương Sở Uyên đột ngột đứng dậy, tốc độ tay nhanh hơn, quy đầu nhắm thẳng bức họa, dòng tinh dịch nóng bỏng phun trào…

Trời mùa đông tối rất nhanh. Lương Sở Uyên tự dọn dẹp “chiến trường”, chân trời đã hửng sáng, nhưng tinh thần anh lại rất tốt. Vuốt tóc nhìn điện thoại, thấy tin nhắn Tô Yểu vừa gửi tới. Cô nói cô nhớ anh. Anh trả lời: Chờ thêm chút nữa, anh sẽ nhanh chóng trở về.

Sau khi Tô Yểu nhận được tin nhắn trả lời, khóe miệng cong lên. Cô vén chăn lên, trần trụi đi tìm bộ đồ đi tắm. Thay đồ xong, lại nhặt mấy viên giấy vo tròn trên sàn ném vào thùng rác, cô đi vào phòng tắm, nhưng không tắm ngay mà đứng ngắm mình trong gương một lát. Thịt trên người cô vẫn rất “ngoan”, không bị chảy xệ, nên cô có thói quen ăn uống khá thoải mái. Chỉ là phần eo có hơi thừa mỡ, nhịn ăn vài ngày là có thể giảm xuống. Chỉ là… cô véo véo sườn eo, có lẽ đã qua tuổi thanh xuân, tốc độ trao đổi chất không còn như trước, dạo này mỡ bụng giảm đi chậm hơn nhiều. Cũng không thể để Lương Sở Uyên cảm thấy dáng người cô chẳng khác mấy so với bức họa kia chứ? Xem ra cô phải cố gắng giảm cân mới được.

Lương Sở Uyên không đợi được tin nhắn của Tô Yểu, nhẩm tính múi giờ, cô chắc đã đến giờ đi ngủ. Anh cũng không làm phiền cô nữa. Đầu ngón tay vừa lướt qua màn hình, mới nhìn thấy tin nhắn Lương Mặc gửi mấy tiếng trước. Hôm nay chị thấy Tô Yểu đi ăn cùng đồng nghiệp, là một anh chàng chất lượng tốt đấy, em phải cẩn thận.

Để có thể nghỉ Tết Âm lịch thêm vài ngày, Tô Yểu quyết định làm bù trước. Sau chuỗi ngày làm việc vất vả, cô không cần cố tình giảm cân, cân nặng cũng tự giác giảm đi hai cân. Trong khoảng thời gian cô bận rộn, Lương Sở Uyên cũng chẳng hề nhàn rỗi. Tô Yểu nghĩ hai người vừa mới yêu nhau, không cần phải can thiệp quá sâu vào cuộc sống của đối phương, mỗi người cần có không gian riêng thì tình yêu mới bền lâu. Vì vậy cô cũng không hỏi nhiều xem anh bận việc gì. Kể cả Tông Minh, từ khi anh ta nói từng thích mình…

Bình luận (0)

Để lại bình luận