Chương 36

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 36

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Bể Bơi Kim Sắc
Liêu Thuân chẳng buồn để tâm đến ánh mắt kinh ngạc của đám bạn, cũng chẳng thèm liếc nhìn vẻ mặt như vừa nuốt phải ruồi của gã giám đốc Phó. Hắn bế xốc Trần Hương lên, một cú bế ngang eo gọn gàng, rồi cứ thế sải bước ra khỏi phòng ăn. Nụ cười trên môi hắn phơi phới, đắc ý, như một con thú săn được mồi ngon và đang kiêu hãnh mang về hang ổ của mình.
Giám đốc Phó đứng sững tại chỗ, nhìn bàn tiệc thịnh soạn vừa bày ra cho đám học viên mà giờ đây chủ nhân của nó đã bỏ đi theo đàn bà. Anh ta lầm bầm chửi rủa: “Đúng là cái đồ chóa đẻ trọng sắc khinh bạn! Cả ngày vất vả bày tiệc ra, nó lại đi ‘vận động’ rồi!”
Đúng lúc đó, Trần Dương, mồ hôi nhễ nhại sau buổi tập, chạy tới, vừa hay đụng mặt. Cậu vừa định cất tiếng chào huấn luyện viên, thì đã thấy chị gái mình đang được hắn ôm trọn trong lòng.
Trần Hương, vốn đang ngây ngất trong vòng tay rắn chắc, vừa nghe thấy tiếng em trai thì giật nảy mình. Giống như một con thỏ con bị bắt quả tang, cô vội vàng úp mặt vào lồng ngực vạm vỡ của Liêu Thuân, hai tay níu chặt lấy vành mũ, cố che đi khuôn mặt đang đỏ bừng như gấc. Hành động vừa xấu hổ vừa phụ thuộc này lập tức khiến Liêu Thuân thích thú. Hắn siết chặt vòng tay hơn, cảm nhận cơ thể mềm mại đang run rẩy trong lòng mình.
“Em…” Trần Hương lí nhí trong ngực hắn, “Đừng để em ấy thấy…”
Liêu Thuân bật cười trầm thấp. Hắn liếc qua Trần Dương, cái nhìn sắc như dao, rồi gật đầu một cái. “Luyện tập cho tốt vào. Tối nay giám đốc Phó đãi các cậu một bữa thịnh soạn.”
Rồi hắn quay sang Giám đốc Phó, nháy mắt một cái đầy ẩn ý: “Tôi không có hứng thú ‘phịch’ đàn ông, cậu cứ yên tâm.”
Giám đốc Phó tức đến hộc máu. Đồ khốn nạn!
“Áo tắm đâu?” Liêu Thuân thấp giọng hỏi.
Giám đốc Phó miễn cưỡng chìa ra hai bộ đồ bơi đã chuẩn bị sẵn, trong lòng không khỏi thắc mắc. Liêu Thuân nổi tiếng là kẻ kén chọn, nhưng vì một người phụ nữ mà lại bắt anh ta chuẩn bị tới hai bộ, lại còn là loại vải vóc thiếu thốn đến mức này.
________________

Bờ biển Kim Sắc nổi tiếng với khách sạn hạng sang sát biển. Nơi này có một bể bơi vô cực ngoài trời, thiết kế tinh xảo khiến mặt nước bể bơi như hòa làm một với đại dương xanh thẳm.
Khi Liêu Thuân mở cửa phòng tổng thống, Trần Hương bị khung cảnh trước mắt làm choáng ngợp. Qua lớp cửa kính sát đất, đại dương lấp lánh dưới ánh chiều tà, mặt bể bơi phẳng lặng như một tấm gương phản chiếu bầu trời. Cô ngạc nhiên trừng lớn mắt.
Liêu Thuân thích thú với vẻ mặt “nhà quê” của cô. Hắn ôm cô ra ban công, để gió biển mơn man mái tóc, rồi giơ hai bộ áo tắm ra trước mặt cô.
Chính xác hơn, đó chỉ là vài miếng vải nhỏ xíu.
Trần Hương nhìn chằm chằm, không tin vào mắt mình. “Đây… đây là gì vậy?” Giọng cô run rẩy. “Cái này… sao… sao mặc được?”
“Áo tắm.” Liêu Thuân nhếch mép cười, hắn mở bộ đồ bơi ra, ướm thử lên người cô. “Em mặc cái này cho anh xem. Chỉ một mình anh xem thôi.”
Hắn quay đi, gọi dịch vụ phòng, yêu cầu mang lên một chai vang đỏ hảo hạng và một phần kem trái cây. Hắn muốn một buổi tối hoàn hảo.
Khi Liêu Thuân quay lại, Trần Hương đã thay xong. Hắn đứng sững lại, cổ họng khô khốc.
Cô đang mặc bộ bikini màu đỏ tươi. Màu đỏ chói lọi tương phản dữ dội với làn da trắng đến phát sáng của cô. Hai mảnh vải tam giác nhỏ xíu chỉ vừa đủ che đi đôi gò bồng đảo căng tròn, bị ép lại tạo thành một khe rãnh sâu hút. Bên dưới, chiếc quần bơi hình chữ T táo bạo, gần như để lộ toàn bộ cặp mông tròn lẳn, mượt mà.
Cô đứng đó, xấu hổ đến mức cúi gằm mặt, hai tay vô thức đan chéo che trước ngực, rồi lại lúng túng đưa xuống che vùng tam giác.
Liêu Thuân cũng đã cởi quần áo, trên người chỉ còn một chiếc quần bơi đena. Chỗ nào đó của hắn đã căng phồng, bất tuân mà dựng đứng lên dưới lớp vải mỏng.
Hắn bước đến bể bơi, nhẹ nhàng thả mình xuống. Làn nước mát lạnh chỉ ngập đến ngực. Hắn dang rộng cánh tay vạm vỡ, nhìn cô bằng ánh mắt vừa chiếm hữu vừa mời gọi: “Xuống đây. Anh đỡ em.”
Trần Hương do dự. Làn nước trong xanh lấp lánh dưới ánh đèn, phản chiếu khuôn mặt cương nghị của hắn. Hầu kết hắn lăn lộn lên xuống.
Cô vừa rụt rè đưa tay ra, đã bị hắn kéo mạnh xuống. Một tiếng “Á” kinh hãi vỡ tan cùng bọt nước. Cơ thể cô lập tức chìm vào vòng tay nóng bỏng của hắn. Phản xạ tự nhiên, hai chân cô quấn chặt lấy hông hắn, cả người treo trên cổ hắn, run rẩy.
“Sợ gì chứ. Anh ở đây.”
Liêu Thuân xoa nắn cặp mông trần trụi của cô ngay dưới mặt nước, giọng hắn khàn đặc. Hắn cúi xuống, cắn mạnh vào cánh môi cô.
“Mẹ nó, lại muốn làm em chết khiếp.”

Bình luận

Để lại bình luận